Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh Hứa Giai Ninh sớm đã nhận thấy có điều không đúng, lúc này được nhắc nhở, cô vội hỏi: “Đó không phải là con của dì sao?” “Là con tôi, nhưng… Không phải đứa bé bị mất tích của tôi.” Ngụy Á Bình lúng túng cười: “Là đứa bé tôi và cha nó đưa từ quê lên.” Chính xác mà nói thì là con nuôi của họ. Là đứa bé họ nhận nuôi vào năm thứ năm sau khi con ruột bị mất tích. * Từ năm thứ ba sau khi con bị mất tích, Đậu Đào và Ngụy Á Bình đã nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ. Khi đó điều kiện gia đình khá tốt, cũng đủ sức để nuôi. Nhưng mà đến cuối cùng thì cả hai vẫn không chết tâm, nghĩ một ngày nào đó sẽ tìm thấy đứa bé nên họ tạm gác chuyện này lại. Sau hai năm, khi thực sự không còn hi vọng nữa, hai vợ chồng mới nhắc lại chuyện cũ. Lúc này vợ chồng họ đã dành gần hết số tiền ở nhà để tìm con, sức khỏe lại ngày càng giảm sút, sợ nuôi không tốt đứa con ôm từ bên ngoài về nên đã cố gắng tránh rắc rối, dự định nhận một đứa bé ở dưới quê làm con nuôi. Đứa trẻ được nhận nuôi là con của Đậu Ba, em trai Đậu Đào, cũng là cháu trai của họ. Vào năm đầu tiên khi đứa bé bị bắt cóc, Đậu Ba đã có ý đề nghị họ nhận một đứa con của mình làm con nuôi, nhưng lúc đó Đậu Đào không đồng ý. Bây giờ một lần nữa có ý định này, điều đầu tiên họ nghĩ đến tất nhiên là từ người nhà. Cũng coi như may mắn, suốt bao năm qua gia đình Đậu Ba vẫn luôn nghèo khó, anh trai lại muốn có con nên không nói hai lời liền đưa đứa út Tiểu Tùng qua cho họ nhận làm con nuôi. Những năm trước đây, con trai là tài sản lớn nhất của gia đình. Nhưng đến hiện tại, nó ngược lại đã trở thành gánh nặng lớn nhất. Đặc biệt là đối với một gia đình nghèo có ba cậu con trai, Đậu Ba không còn lựa chọn nào khác. Sau khi đưa Tiểu Tùng về thành phố, vợ chồng Đậu Đào cũng từng xốc lại tinh thần, chuẩn bị xây dựng lại gia đình này từ đầu. Hai người đối xử với Tiểu Tùng có thể được coi là tận tâm. Nhưng suy cho cùng cũng không phải là con ruột, không dám đánh không dám mắng chửi, nói một câu nặng lời đều phải cân nhắc suy nghĩ vì sợ sẽ tạo ra khoảng cách. Cứ như vậy chung sống hai năm, một nhà ba người đều cảm thấy mệt mỏi, việc nhận con nuôi cũng không tốt như tưởng tượng ban đầu. Đối với vợ chồng Đậu Đào mà nói, sau tất cả, chung quy vẫn kém hơn con trai mình một chút. Đối với Đậu Tiểu Tùng mà nói, cuộc sống ở thành phố hoá ra cũng chỉ như vậy. Tất nhiên cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Nhưng sau khi đã có sự chia rẽ bất đồng, nếu không bù đắp kịp thời, những vết rạn nứt sẽ ngày càng lớn hơn. Thời gian đầu còn có thể kiên nhẫn chịu đựng chắp vá, cuộc sống vẫn có thể tạm trôi qua được, cho đến một ngày, Đậu Đào tát Tiểu Tùng một cái. Vì chuyện gì thì Ngụy Á Bình đã không nhớ nổi nữa rồi, tóm lại sau lần đánh đó thì việc cha con động thủ trở thành chuyện thường tình. Mà Tiểu Tùng cũng dần từ một học sinh khá trở thành một học sinh kém trong lớp, xếp hạng cuối toàn trường, và… Bỏ học. Chuyện bỏ học này là giấu gia đình mà làm, sau này Đậu Đào biết được đã nổi cơn giận tam bành, thẳng tay tát Tiểu Tùng một cái. Nhưng lúc đó ông ấy vừa làm hóa trị xong, thân thể còn yếu ớt, cái tát đó có thể nói là không có chút lực nào. Mà vào thời điểm ấy, Tiểu Tùng đã là một cậu thiếu niên, Đậu Đào không còn sự uy hiếp nào đối với cậu ta nữa. Sau khi chịu cái tát kia, cậu ta đã khá tê liệt, thậm chí còn không có ý nghĩ đánh trả. Đóng gói một vài bộ quần áo xong liền rời khỏi nhà, từ đó không trở lại. * “Tôi và cha nó đã từng ra ngoài tìm, nhưng các anh thấy tình hình của chúng tôi rồi đó, không thể liên tục bôn ba được nữa. Cũng đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng cha thằng bé không cho, nói sợ ảnh hưởng đến tương lai của nó… Cho nên, tiểu Tần, giáo sư Quý, anh xem có cách nào giúp chúng tôi tìm thằng bé mà không ảnh hưởng đến nó không? Thằng bé sau này còn phải học hành thi cử, chúng tôi không muốn làm lớn chuyện lên.” Ngụy Á Bình nói xong, tha thiết nhìn Quý Minh Viễn và tiểu Tần. Quý Minh Viễn nghe xong, trầm tư một lát: “Bình thường cậu ấy có chơi thân với người bạn nào không? Hai người đã hỏi qua những người này chưa?” “Nó làm gì có người bạn thân nào chứ, có thì cũng toàn là những tên hư hỏng ngoài xã hội. Những người đó còn ước gì nó không có gia đình, làm sao có thể nói cho chúng ta biết sự thật chứ!” Ngụy Á Bình vô cùng căm phẫn, hiển nhiên là đã bị một vố. Quý Minh Viễn không nói gì nữa, trao đổi ánh mắt với tiểu Tần. “Chị Ngụy, là thế này. Nếu như đứa bé thật sự đã rời khỏi nhà lâu rồi thì tôi đề nghị anh chị vẫn là báo cảnh sát, việc này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến tương lai của cậu ấy. Ngược lại, vừa rồi chị cũng đã nói rồi, chơi cùng cậu ấy đều là những tên hư hỏng, nếu ở cùng nhau lâu sợ là sẽ dễ học thói xấu, đây chẳng phải là việc tồi tệ hơn sao? Bản thân cậu ấy là một đứa bé tốt, cho nên chị không cần quá lo lắng.” Lời nói của Tiểu Tần khiến Ngụy Á Bình rơi vào trầm tư. “Vậy ý của anh là, tôi vẫn nên đi tìm cảnh sát?” Bà ấy hơi không xác định nhìn hai người đàn ông trước mặt, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của họ, Ngụy Á Bình nghiến răng nói: “Được, buổi chiều tôi sẽ đi!” * Sau khi nói rõ về thủ tục báo cảnh sát xong, cả nhóm mới rời khỏi nhà vợ chồng Đậu Đào. Khi xuống đến bên dưới, tiểu Tần cảm khái: “Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Thế giới này quá thực tế rồi”. Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh không nói gì nhưng cũng cảm thấy vậy. Có những người nhìn thì rất đau khổ, tìm hiểu rồi mới biết, hoá ra họ còn có thể bi thương hơn. Điều tồi tệ nhất là, sự đau khổ bi thương ấy không thể nhìn ra được điểm cuối. “Còn có sắp xếp nào khác không? Nếu không thì tôi có thể đưa hai người về khách sạn.” Bước tới bên xe, tiểu Tần rút chìa khóa ra, hỏi. “Không cần phiền toái vậy đâu, nơi ở cũng không xa, gọi xe về là được rồi. Anh có việc bận thì đi trước đi.” Quý Minh Viễn uyển chuyển từ chối, tiểu Tần cũng không thuyết phục thêm nữa, vừa định gật đầu chào tạm biệt thì đột nhiên nghe thấy Hứa Giai Ninh nói: “Anh Tần buổi trưa có bận không? Nếu không có việc gì thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé. Anh giúp tôi việc lớn như vậy, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh.” Tiểu Tần sửng sốt, vội vàng xua tay nói: “Không không không, không cần đâu.” Anh ấy cười: “Không phải tôi cố ý khách sáo với cô, buổi trưa tôi quả thực đã có hẹn rồi.” Chớp chớp mắt, anh ấy nói: “Là hẹn với bạn gái tôi. Đi công tác nhiều ngày không gặp, cô ấy có ý kiến rồi, tôi phải đi dỗ dành.” Hoá ra là vậy. Hứa Giai Ninh cũng không kiên trì nữa, mỉm cười tránh sang một bên. Lại hàn huyên thêm hai câu, tiểu Tần lên xe rời đi. Quý Minh Viễn quay đầu lại hỏi Hứa Giai Ninh: “Còn có sắp xếp nào khác không?” Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Còn thầy?” “Tôi cũng không có.” Quý Minh Viễn nói: “Vậy về khách sạn trước đi, nếu em cảm thấy không thoải mái thì còn có thể nghỉ ngơi một lúc.” Hứa Giai Ninh: “… Vâng ạ.” Hóa ra anh vẫn nhớ tới cái cớ của cô. * Bởi vì sợ say xe nên khi về họ không gọi xe mà ngồi xe buýt. May mà có xe buýt chạy thẳng đến cửa khách sạn, hai người đợi một lát đã có xe, vẫn còn chỗ ngồi. Cũng không tệ hơn gọi xe. Gió điều hòa man mát từ từ phả vào cánh tay, Hứa Giai Ninh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi ngả người vào lưng ghế, cô lén lút liếc nhìn Quý Minh Viễn bên cạnh. Thành thật mà nói, vừa rồi khi đề nghị đi xe buýt, cô không nghĩ tới Quý Minh Viễn sẽ đồng ý. Trong ấn tượng của cô, anh là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, không giống người sẽ chui vào xe buýt và tàu điện ngầm đông đúc. Quả nhiên, sau khi anh lên xe, khí chất cả người đều có chút không hòa hợp với xung quanh. Nhưng dù vậy, anh vẫn đồng ý với cô. Hứa Giai Ninh hồi tưởng lại, trái tim khẽ run lên. “Đang nghĩ gì thế?” Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng hỏi trầm thấp, Hứa Giai Ninh vội vàng hồi thần lại, xua xua tay: “Không nghĩ gì cả.” Quý Minh Viễn vốn thấy cô ngẩn người nên mới tùy tiện hỏi. Nhìn phản ứng của cô có chút quá khích, ngược lại liền bắt đầu cảm thấy kỳ lạ rồi, hai mắt anh không khỏi híp lại. Hứa Giai Ninh cũng ý thức được phản ứng của mình vừa rồi hơi quá, sau khi bình tĩnh lại, cô nói: “Em chỉ cảm thấy rất đáng tiếc. Những người như vợ chồng Đậu Đào và Tiểu Tùng, rõ ràng lúc đầu đều ôm suy nghĩ muốn sống một cuộc sống bình yên tốt đẹp, nhưng tại sao lại ngày càng tồi tệ hơn.” Đây thực sự là điều mà Hứa Giai Ninh không thể hiểu được, chỉ là chưa cô kịp nghĩ đến mà thôi. Quý Minh Viễn nhận ra đây là cái cớ của cô nhưng cũng không tìm hiểu sâu thêm. “Không có gì lạ cả.” Anh nói: “Xem qua 《Thiên Trường Địa Cửu》 chưa?” Hứa Giai Ninh nghĩ nghĩ: “Là phim điện ảnh ạ?” “Là bộ phim văn nghệ kể về một cặp vợ chồng mất đứa con duy nhất. Trong đó, cặp vợ chồng này cũng nhận nuôi một đứa trẻ.” Hứa Giai Ninh: “… Tình huống gần giống với vợ chồng Đậu Đào sao?” “Ừ.” Quý Minh Viễn nói: “Có lẽ đây là nỗi đau của hầu hết những gia đình sau khi mất con và nhận con nuôi xây dựng lại tổ ấm, cha mẹ không thể quên đứa con trước, luôn muốn thử cố gắng tìm kiếm hình bóng của nó ở những đứa con sau này. Nhưng những đứa con sau ấy lại không cam tâm chỉ làm một cái bóng. Mọi xung đột mâu thuẫn kì thực đã là kíp nổ được chôn sâu từ khi vừa bắt đầu.” Hứa Giai Ninh trầm mặc hồi lâu. “Không có ngoại lệ sao?” “Có lẽ là có. Nhưng thử đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ xem, có bao nhiêu ông bố bà mẹ có thể nghĩ thoáng khi mất đi đứa con duy nhất của mình chứ? Tôi có một người bạn, con gái của cậu ấy bị bệnh nặng qua đời, ba năm sau, vợ cậu ấy sinh thêm một cô con gái. Nhưng dù vậy, vợ chồng họ vẫn không thể thoát ra khỏi làn sương mù mịt về cái chết của đứa con gái lớn, có lẽ sẽ phải nhớ cả một đời.” Quý Minh Viễn điều chỉnh lại tư thế ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút xa xăm mờ mịt. Nhưng mà Hứa Giai Ninh nghe xong, suy nghĩ một lúc, quan điểm lại hơi khác với anh: “Vẫn có chút không giống đi. Vẫn còn hy vọng, giống như vợ chồng Đậu Đào vậy. Họ vẫn có thể tìm lại đứa trẻ. Đến lúc đó có lẽ có thể thoát khỏi cục diện khó khăn này rồi.” Hứa Giai Ninh nói rất nghiêm túc, ánh mắt cô nhìn Quý Minh Viễn cũng mang theo sự mong đợi, như thể chỉ cần anh gật đầu là chuyện này nhất định sẽ thành hiện thực. Khi Quý Minh Viễn nhìn thấy cô như thế liền hơi giật mình rồi mỉm cười. “Đúng nha, em nói đúng.” Ánh mắt anh nhìn cô, trong sự vui vẻ còn mang theo tia dịu dàng và dung túng. Như đang dỗ một đứa trẻ vậy. Hứa Giai Ninh lập tức nhận ra mình lại làm chuyện ngốc nghếch rồi, khuôn mặt cô từ vành tai bắt đầu đỏ bừng lên, trước khi xấu hổ hơn nữa, cô vội vàng quay đầu đi. Mà đúng lúc này, bên đường bỗng có một bóng người vụt qua. Hứa Giai Ninh giật mình, hai mắt sáng lên, lập tức xoay người nắm lấy tay Quý Minh Viễn, nói: “Thầy Quý, đó có phải là Tiểu Tùng không!” Vì quá kích động nên giọng nói của Hứa Giai Ninh hơi lạc đi. Quý Minh Viễn còn chưa kịp cảm nhận cảm giác tiếp xúc khi bàn tay anh và cô chạm vào nhau thì đã bị lời nói của cô thu hút sự chú ý nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đang cúi người bên vệ đường, bởi vì cái nắng chói chang trên đỉnh đầu nên đôi mắt khẽ nheo lại. Trong tay cầm chai nước khoáng rỗng, đứng đó thấp thỏm bất an. So sánh với người nhìn thấy trong bức ảnh ở nhà của vợ chồng Đậu Đào, Quý Minh Viễn nhanh chóng đứng dậy bấm chuông: “Sư phụ, dừng xe!” * Ánh mắt của Đậu Tiểu Tùng đang cảnh giác quan sát xung quanh, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, quay đầu lại nhìn thì phát hiện một nam một nữ đang bước nhanh về phía bên này với vẻ mặt ngưng trọng. Sững sờ trong chốc lát, sau khi hồi tưởng lại, cậu ta liền đứng thẳng người bỏ chạy. Hứa Giai Ninh vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi tìm được Đậu Tiểu Tùng, không nghĩ tới cậu ta lại bỏ chạy, nhất thời cô có chút sững sờ. Ngược lại là Quý Minh Viễn rất nhanh đã phản ứng lại, anh kêu một tiếng “đuổi theo” rồi bắt đầu chạy. Hứa Giai Ninh chậm hơn một chút sau đó cũng đuổi theo. Hai nhóm người bắt đầu cuộc chiến giằng co anh đuổi tôi chạy không thể giải thích được. Đậu Tiểu Tùng vừa chạy vừa nhìn về phía sau, thấy người đàn ông đang đuổi theo mình chặt chẽ, bước chân không thể không tăng tốc. Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh bên này thấy Đậu Tiểu Tùng chạy càng lúc càng nhanh cũng không thể không dốc sức chạy. Từ đầu đến cuối ba người vẫn giữ một khoảng cách nhất định, Quý Minh Viễn vẫn có thể miễn cưỡng đuổi theo Tiểu Tùng nhưng Hứa Giai Ninh thì không được nữa rồi, hai lá phổi của cô thở gấp đến sắp nổ tung. Quý Minh Viễn chú ý đến khuôn mặt đã tái nhợt của cô, nghĩ đến việc cô vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt liền có chút chần chừ do dự. Có điều vài giây sau, Đậu Tiểu Tùng đã bỏ chạy xa rồi. Quý Minh Viễn cũng chạy chậm lại: “Bỏ đi…” Anh kéo cánh tay Hứa Giai Ninh lại. Hứa Giai Ninh đã chạy đến choáng váng: “Tại sao, tại sao, không đuổi theo nữa…” Cô hụt hơi, gần như nói không ra được một câu hoàn chỉnh. Quý Minh Viễn muốn nói gì đó thì đã thấy mắt cô sáng lên: “Tiểu Tùng!” Quý Minh Viễn thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn qua, chỉ thấy Đậu Tiểu Tùng không biết đã dừng lại từ lúc nào, đang đỡ một cụ già bị cậu ta đụng phải. Hai người nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng chạy lên. Pé Hoa Linh: Hôm qua học cả ngày với có chút việc nên mình không dịch chương mới được, nay dịch và đăng cho mọi người 2 chương liền nha… Ngoài ra, mình có đổi lại xưng hô của HGN với Ngụy Á Bình, chương trước chỉ có chút xíu thôi không ảnh hưởng gì cả đâu^^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]