Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa màu sắc rực rỡ, đung đưa trước gió, mặt trời chói chang như đang tuỳ ý treo cao giữa trời. Nhìn lâu khó tránh khỏi cảm giác mỏi mắt. Hứa Giai Ninh chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, một lần nữa nhìn xuống tấm ảnh để trên bàn phía trước mặt. Đó là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, mặc áo cử nhân màu đỏ đen, đứng trước một tòa nhà, hai tay chắp lại, đầu hơi nghiêng đối diện với máy ảnh một cách tự tin phóng khoáng. Hứa Giai Ninh nhìn hồi lâu, dần dần đem hình ảnh người phụ nữ trong ảnh với người phụ nữ trước mặt chồng lên nhau, tốt nghiệp tiến sĩ đã gần mười năm rồi, Ông Na vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là lúc này lông mày cô ấy hơi cau lại, không chút che giấu sự lo lắng nhìn cô gái trước mặt mình. “Tiểu Hứa, em có đang nghe cô nói không?” Một giọng nữ mang theo chút bất lực vang lên trong bầu không khí ngột ngạt của buổi trưa hè, Hứa Giai Ninh hoàn hồn lại, nhìn Ông Na gật đầu. Ông Na cũng không hiểu tại sao cô gái này đang nói chuyện lại bỗng nhiên thất thần, nhưng nghĩ đến đủ loại chuyện xảy ra, cô ấy thở dài nói: “Thế chúng ta đang nói đến đâu rồi?” “Cô vừa nói, từ nay em sẽ do cô hướng dẫn.” Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô gái không hề mất tự nhiên. Chỉ là đôi mắt to kia lộ ra chút thất thần: “Cô Ông, sau này làm phiền cô rồi.” “Không có gì phiền cả, thầy Quý và học viện giao em cho cô, cô đương nhiên sẽ cố gắng hết sức không để em uổng phí ba năm này. Chỉ là, suy cho cùng thầy Quý đi có hơi đột ngột, trong việc này… là có chuyện gì sao?” Việc Ông Na cảm thấy khó hiểu cũng không có gì lạ cả, tuần trước trong viện vừa mới mở cuộc họp khởi động kế hoạch nghiên cứu cho một dự án nghiên cứu khoa học quốc gia, Quý Minh Viễn còn là người phụ trách chính trong đó. Mới qua bao lâu chứ, sao lại muốn đi Yên Thành rồi? May là anh chỉ hướng dẫn một sinh viên là Hứa Giai Ninh, trong viện liền chuyển cô cho cô ấy. Mặc dù Ông Na cảm thấy khá đột ngột về sự sắp xếp này, nhưng vẫn chấp nhận được. Hơn nữa Hứa Giai Ninh còn là sinh viên được tuyển thẳng từ Yên Đại qua, ai sẽ từ chối một hạt giống tốt như vậy chứ? “Cô Ông, em không rõ lắm.” Cô gái bình tĩnh trả lời, nhìn dáng vẻ dường như thật sự không biết sự tình. Ông Na ngừng suy nghĩ bát quái trong đầu mình lại, mỉm cười nói, “Tiểu Hứa, là thế này. Lúc thầy Quý giao em cho cô không có nói rõ về kế hoạch nghiên cứu của em. Mà hầu hết các đề tài dự án ở chỗ cô đều đã chốt, có một dự án xã hội quốc gia nhưng phải đến cuối năm mới chính thức khởi động. Thời gian này em cứ lên lớp, lúc rảnh rỗi thì đọc thêm tài liệu sau đó làm một bảng tổng kết về mấy phương diện này nhé. Yêu cầu là tài liệu trong nước ba năm gần đây và tài liệu nước ngoài năm năm gần đây. Có vấn đề gì không?” Ông Na vừa nói vừa đưa cho cô một tờ giấy. Hứa Giai Ninh nhận lấy, liếc nhìn một cái liền nói không có vấn đề gì. Đúng là sinh viên do Yến Đại bồi dưỡng ra có khác! “Được, vậy cứ thế đi!” Ông Na cười. Rời khỏi tòa nhà của Học viện Quản lý đã là hai mươi phút sau, mặt trời vẫn chói chang, Hứa Giai Ninh đứng trong bóng râm, nhìn tờ giấy mỏng bị cô vân vê trong tay, khóe miệng nở một nụ cười đắng ngắt. Cho nên cô và anh đã kết thúc như vậy sao? Hứa Giai Ninh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó nhét tờ giấy vào trong balo. Vừa chuẩn bị đi đến phòng học thì một chiếc xe từ xa chạy tới mang theo một luồng hơi nóng dừng lại trước mặt cô. Nhìn thấy ký hiệu trước xe, Hứa Giai Ninh liền sững sờ. Porsche Cayenne, người lái chiếc xe này trong viện hình như chỉ có một người… “Lên xe.” Cửa xe mở ra, quả nhiên là thầy hướng dẫn của cô, Quý Minh Viễn. Người đàn ông chỉ hơi nghiêng đầu qua, nói xong liền không nhìn cô nữa, Hứa Giai Ninh đứng ngây ngốc tại chỗ rất lâu, cho đến khi cô tự cắn môi mình đến bật máu mới lên xe. Quý Minh Viễn lái xe đến một con đường rợp bóng cây ít người qua lại ở phía sau tòa nhà của Học viện Quản lý. “Gặp cô Ông chưa?” Sau khi dừng xe, người đàn ông hỏi. Hứa Giai Ninh không trả lời mà chỉ nhìn anh. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kết hợp quần tây đen, cách ăn mặc vẫn như mọi khi, không thể mới mẻ hơn. Hai tay anh đặt trên đùi, các khớp rõ ràng, gân xanh hơi lồi lên, lộ ra rõ nét cảm giác gân cốt của một người đàn ông trưởng thành. Nhìn đôi tay này, Hứa Giai Ninh lại nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Quý Minh Viễn. Lúc đó, anh ngồi tàu cao tốc từ Yên Thành đến muộn nên trông khá vội vàng, anh nhìn cô cười một cái, đưa tay ra nói: Xin chào, tôi là Quý Minh Viễn. “Đã gặp rồi.” Hứa Giai Ninh ôm balo, nhẹ nhàng đáp. Quý Minh Viễn ừ một tiếng, đang muốn nói gì đó, lại nhận thấy khuôn mặt của cô gái bên cạnh tái nhợt, anh đưa tay lên điều chỉnh lại nhiệt độ rồi nói: “Sau này em sẽ theo cô ấy, cô Ông đã hướng dẫn rất nhiều khoá sinh viên rồi, đề tài trong tay cũng có không ít. Dù thế nào đi nữa thì cũng đều tốt cho em.” Nhưng nếu cô không muốn thì sao? Hứa Giai Ninh trong lòng hỏi, ngoài miệng lại không nói được lời nào. Môi cô khẽ run lên nói: “Em biết.” Cô gái lộ rõ sự suy sụp, gợi lên trong lòng anh một chút không đành lòng. Quý Minh Viễn im lặng một lúc, nhìn cô sinh viên mình đã hướng dẫn hai tháng, hỏi: “Còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Hứa Giai Ninh lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn người đàn ông từ khi lên xe vẫn không dám nhìn mình lấy một giây. Quý Minh Viễn cũng không trốn tránh, hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau, Hứa Giai Ninh khẽ cười, hai lúm đồng tiền hiện lên trên má, rất đẹp. “Thầy Quý, những lời em nói với thầy đêm hôm đó đều là thật.” Lại đến rồi! Lông mày Quý Minh Viễn giật giật, anh nhìn cô, không biết nên phản ứng như thế nào. Anh buộc chính mình quay đầu đi rồi nói: “Nếu đã vậy, tôi cũng không ngại nói thẳng với em, câu trả lời của tôi vẫn như cũ.” “Em biết.” Giọng cô nhàn nhạt: “Em biết thầy sẽ không đồng ý.” Biết rồi mà vẫn còn nói? Quý Minh Viễn phát hiện ra mặc dù đã tiếp xúc gần hai tháng nhưng anh dường như không hề hiểu cô gái này một chút nào. “Cứ thế đi, ngày mai tôi sẽ trở về Yên Thành.” Nuốt lại những lời muốn nói, Quý Minh Viễn bình tĩnh nói một câu, vừa như trần thuật sự việc, vừa để kết thúc chủ đề này. Hứa Giai Ninh cũng rất kịp thời đề nghị xuống xe. “Tạm biệt thầy Quý.” Cô đứng ngoài cửa xe chào tạm biệt anh. Quý Minh Viễn không nhìn cô nữa, nhấn ga nhanh chóng rời đi. Dáng vẻ như một chút cũng không lưu luyến. Đúng thế, sao anh có thể lưu luyến chứ, anh trốn cô còn không kịp nữa là. Hứa Giai Ninh đột nhiên nhớ đến những lời Ông Na vừa hỏi mình trong văn phòng, Tại sao Quý Minh Viễn lại muốn đi? Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì cô đã yêu anh, mà anh lại không thể chấp nhận, nên đành phải dứt khoát rời đi thôi! Nghĩ đến hai tháng qua bên cạnh anh cứ như một giấc mơ vậy. Mà Hứa Giai Ninh chỉ mong mình mãi ở trong giấc mơ ấy, không bao giờ tỉnh lại nữa……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]