Cô ra đi đã được năm ngày rồi. Năm ngày này, anh đều chỉ làm bạn với rượu chè.
Lặng lẽ nhìn khung hình cưới trước mắt, anh mê mẩn ngắm nụ cười vô tư, hồn nhiên ấy.
Nhớ cô... nhớ cô quá..... Phải làm sao đây.....?!
Anh phóng xe tới nghĩa trang, ngồi bên ngôi mộ của cô, rồi độc thoại như một người điên.
" Lưu Ly... Ai bảo là anh không yêu em? Sao em lại có thể khờ như vậy?!
Lần đầu gặp em năm đó, lúc em còn là một nhóc con mũn mĩm vừa xinh lại vừa trắng, cứ bám theo đòi anh bế, chơi với anh, còn cho anh kẹo nữa. Em đã làm bừng sáng cuộc sống vốn luôn tăm tối và cô đơn của anh. Lúc đó anh đã muốn em là của anh rồi. Nhưng em chẳng nhớ gì cả, sao lại nói là gặp anh lần đầu lúc 12 tuổi chứ!? Cô bé ngốc này! Lúc đó em mới 5 tuổi thôi, tóc thắt bím, để mái bằng, đáng yêu lắm.....
Anh xin lỗi.....Là anh ngu ngốc!! Anh sợ em thuộc về người khác nên vội vàng cưới em, nhưng chẳng ngờ cuộc hôn nhân này lại là cái lồng giam, kìm hãm em, khiến em từ bỏ đi ước mơ của mình...."
Đến tận bây giờ, câu nói cuối cùng của Hoa Lưu Ly trước khi mất, vẫn luôn vang vọng trong tâm trí anh....
---------------------
Lãnh Hàn Mặc cứ ngồi mãi ở đó, lúc thì nói chuyện, lúc thì vuốt ve khuôn mặt xinh xắn trong tấm ảnh trên bia đá lạnh lẽo kia, lúc lại thẫn thờ...
Mãi đến khi trời tối mịt, người làm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-yeu-em/1992895/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.