Chương trước
Chương sau
-Vân Vy, cô cắt cử người đi đào tạo cho khách hàng. Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với bệnh viện, nhất định phải phục vụ người ta thật chu đáo!
Đây là lần đầu tiên công ty hợp tác với bệnh viện, thế nên sếp của Vân Vy cẩn thận dặn dò cô.
- Giờ tôi đang không có việc gì, để tôi đi vậy!- thấy sếp có vẻ thận trọng, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên công ty cô phục vụ tận nơi cho khách hàng nên cô không yên tâm giao cho người khác.
Quả nhiên, sếp của Vân Vy gật đầu vẻ hài lòng: - Cũng được, vậy giao cho cô nhé!
Công việc của Vân Vy là giải thích cho khách hàng cách sử dụng phần mềm của công ty cô như thế nào, sau đó tiến hành một số điều tra và bảo hành cho khách hàng sau khi mua. Sau hai ngày làm việc bận rộn, bác sĩ Tiểu lâm vô cùng hài lòng với tác phong làm việc của Vân Vy.
- Giám đốc Vân quả nhiên là kiên nhẫn!- bác sĩ Lâm khen ngợi: - Lại còn hiểu được những tư ngữ của giới y học chúng tôi nữa!
- Tôi có một người bạn làm bác sĩ mà!
- Chẳng trách! - bác sĩ Lâm tiễn Vân Vy ra đến tận cửa.Đi từ đây ra là gần nhất!- bác sĩ Lâm chỉ tay về phía hành lang bên cạnh.
Bên hành lang không biết là phòng khám khoa nào, dường như tất cả các phòng bệnh ở đây đều được bố trí giống hệt nhau, bên hành lang còn được trồng rất nhiều cây xanh, mang lại cho người ta cảm giác mát lành, thư thái.
Không đợi Vân Vy hỏi, bác sĩ Lâm đã chủ động giới thiệu: -Đây là khoa tư vấn tâm lí.
Khoa tư vấn tâm lí? Sau khi Giang Nhan xảy ra chuyện, người nhà cô đã từng mời bác sĩ tâm lí về giúp cô thoát khỏi tâm trạng đau đớn và khổ sở, nhưng kết quả điều trị rõ ràng chẳng có tác dụng gì với cô cả. Phần lớn thời gian cô đều dành cho việc ngủ, sống nhờ vào những giọt nước truyền vào máu mỗi ngày. Nếu như ông trời không cho cô cơ hội được quay ngược thời gian thì có lẽ cô đã kiệt sức bởi nỗi đau đớn quá lớn ấy rồi.
Vân Vy vừa đi vừa nghĩ, lúc đi ngang qua phòng chẩn trị, bất ngờ có một cơn gió thổi qua làm cánh cửa phòng hơi hé ra. Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, vô tình chạm phải ánh mắt của một bệnh nhân trong đó.
Vân Vy chợt thấy các dây thần kinh trong đầu căng ra. Cô rảo bước đi thật nhanh, chỉ sợ người đó sẽ đuổi theo.
Không phải mắt cô nhìn nhầm đấy chứ? Cô làm sao có thể ngờ rằng bệnh nhân ở trong căn phòng ấy chính là Triệu Dương?
Rõ ràng anh ta bị phát bệnh tim đột ngột, vậy tại sao giờ anh ta lại ở trong khoa tâm lí? Lẽ nào ngoài bệnh tim ra anh ta còn mắc bệnh về tâm lí nữa à?
Trước đây cô từng đọc báo và được biết, phần lớn những cô nam, quả nữ trong thành phố đều bị mắc căn bệnh trầm cảm hoặc tự kỉ. Không biết cái gã họ Triệu ấy mắc phải bệnh gì? Không biết vài năm nữa liệu cô có phải thường xuyên bổ sung các loại thực phẩm chức năng, liên tục đến thẩm mỹ viện và thỉnh thoảng “ghé thăm” bác sĩ tư vấn tâm lí không nữa?
Đi một đoạn đường dài, cuối cùng cô cũng ra được đến cầu thang. Ngoảnh đầu lại nhìn,không thấy Triệu Dương không đuổi theo, Vân Vy thở phào nhẹ nhõm. Thoát được Triệu Dương thì sao? Thoát được anh ta cô cũng chẳng thể thoát ngăn được bàn chân minh đang tiến dần đến tuổi già. Nỗ lực sống hết năm này qua năm khác, tuổi tác cũng theo đó nhiều lên. Chỉ thêm vài năm nữa thôi, có lẽ một người đàn ông như Triệu Dương bây giờ cô cũng chẳng thể tìm được.
-Sau khi về phải chịu khó nghỉ ngơi, mặc dù sức khỏe đã hồi phục tương đối nhưng cũng không được phép làm việc quá sức. Với cường độ làm việc của anh tôi thấy người bình thường không thể nào tiêu hóa nổi!
-Tôi biết!
-Anh biết? Cứ nhìn vào thành tích của anh hai năm nay thì tôi biết anh mang mạng sống của mình ra đùa như thế nào rồi! Theo như những gì tôi được biết về anh, anh không đời nào chấp nhận an phận!
Tiếng cười khe khẽ vang lên: -Cũng chưa chắc!
Có người đang nói chuyện ở cầu thang, có một giọng nói mà Vân Vy cảm thấy rất quen thuộc.
Vân Vy chầm chậm đi đến cầu thang và nhìn xuống dưới, ánh mắt vô tình lướt qua một khuôn mặt.
Người đó cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt của anh dường như là chùm ánh sáng mặt trời đẹp đẽ nhất đậu trên bờ vai cô.
Nếu như lúc nãy cô còn hoang mang đi như chạy thì giờ cô đã chẳng còn sức lực nào để mà chạy trốn nữa. Bàn chân của cô như bị dính chặt dưới đất, miệng ấp úng mãi chẳng thốt ra lời dưới cái nhìn của anh: -Thật….thật trùng hợp!
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng cất lời: - Đúng là trùng hợp thật! Mới đó mà đã gặp lại nhau!
-Vâng, bệnh viện này muốn sử dụng phần mềm của công ty chúng tôi nên tôi đến đây để hướng dẫn họ!- cô cố gắng giải thích, vụng về như một con ngốc, chỉ sợ anh lại hiểu nhầm mình. Hơn nữa cô rất sợ anh sẽ vạch trần những lời nói dối của mình, cái gì mà đưa chị Đường đi khám bệnh chứ, toàn là nói dối. Như vậy thì còn mặt mũi nào mà nhìn anh?
Cũng may là anh không nhắc gì đến chuyện đó. Anh kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ của mình rồi cùng cô đồng hành, thản nhiên cứ như thể hôm ấy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Anh sánh vai đi bên cô. Vân Vy không biết phải làm thế nào để che đi sự hoang mang trong lòng, bàn tay túm chặt lấy vạt áo đang rịn mồ hôi.
Cô y tá ở phòng phát thuốc đưa cho anh một túi to đủ các loại thuốc rồi dặn dò: -Anh nhớ uống theo chỉ dẫn của bác sĩ!
Trong kí ức của Vân Vy, sức khỏe của Giang Nhan rất tốt, cho dù có bị cảm cúm hay sốt cao thì cũng chỉ mất vài ngày là khỏi ngay.
Vân Vy nhìn vào những loại thuốc ở trong túi, toàn là những loại thuốc hiếm gặp.
-Cô chuẩn bị đi đâu?
-Về công ty thôi!- cô nghĩ Giang Nhan chỉ tiện miệng hỏi như vậy thôi nên cũng thản nhiên đáp mà không cần suy nghĩ.
-Để tôi tiễn cô!
Đề nghị của anh quá bất ngờ, Vân Vy bối rối từ chối: -Không cần đâu anh Giang, làm phiền anh quá!- Vân Vy có chút không quen với cách xưng hô khách sáo này.
Anh vốn quá đỗi thân thương trong trái tim cô, thế mà giờ lại trở thành một người chẳng quen biết. Nếu như Giang Nhan gọi cô là “Cô Vân” thì có lẽ cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng xót xa. Thế nhưng cô cố gắng kìm nén bản thân, chỉ sợ một khi không kiềm chế được tâm trạng của mình sẽ khiến cho anh sợ mất vía. Cô phải duy trì khoảng cách nhất định với anh, một khoảng cách đủ để anh coi cô là một người bình thường.
Không có ai biết, anh và cô đã cách nhau cả một kiếp người.
Nếu như cô nói ra sự thực này, không những anh không thể tin mà còn cho rằng cô là một con điên. Dường như chỉ có một mình cô còn mãi đắm chìm trong những kí ức xa xôi. Cô khát khao được ở gần bên anh, nhưng lại sợ khoảng cách trong hiện thực sẽ khiến cho cô quỵ ngã. Vân Vy cảm thấy bản thân mình không hề yếu đuối, cô chỉ không muốn bị Giang Nhan làm tổn thương, bởi vì trong kí ức của cô, tất cả những kỉ niệm của cô và anh đều vô cùng đẹp đẽ.
-Nói địa chỉ công ty cô cho tôi!
Xem ra anh ấy định đưa cô về công ty thật rồi!
Cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe của anh, sau đó nói địa chỉ công ty mình cho anh: -Đi qua Cầu W, đi thêm một đoạn nữa là đến!- nhìn Vân Vy tự nhiên thế thôi nhưng lúc này trống ngực cô đang đập thình thịch. Nhìn mình trong gương chiếu hậu, Vân Vy thấy hai má mình đỏ bừng lên.
Giang Nhan vẫn tỏ ra như bình thường, thản nhiên nhìn cô hỏi: -Cầu tây hay là cầu đông?
Vân Vy đưa ánh mắt mơ hồ nhìn ra dòng xe cộ tập nấp ở bên ngoài, cố gắng phân biệt được phương hướng đông tây nam bắc. Cuối cùng cô đành mím môi từ bỏ: -Tôi chỉ biết là đi qua cầu, rẽ sang bên trái là đến.
Lần này thì Giang Nhan khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên những tia sáng ấm áp. Vân Vy cảm thấy hình như mình đã nhìn nhầm, hoặc cũng có thể cô bị ảo giác.
Giang Nhan biết lái xe, không biết anh đã học lái xe từ khi nào. Vân Vy ngồi bên cạnh nhìn anh điều khiển xe, những ngón tay thuôn dài đặt lên vô lăng, mùi hương từ cơ thể anh thoang thoảng đưa lại.
Những kí ức đẹp về anh bắt đầu nhạt nhòa trong cô.
Mấy năm không gặp, anh đã thay đổi rất nhiều, không giống như cô chẳng có chút tiến bộ nào. Quay ngược thời gian đã mấy năm rồi nhưng dường như cô chẳng có gì thay đổi, ngay cả công việc hiện nay cũng mới làm có gần ba năm.
-Thuốc này anh mua hộ người khác à?- Vân Vy cố nghĩ ra một chủ đề để nói chuyện.
-Không!- câu trả lời của Giang Nhan không nằm ngoài suy nghĩ của Vân Vy: - Tôi mua cho tôi đấy!
Sao có thể thế được? Vân Vy kinh ngạc, một túi thuốc to thế này, mỗi lần phải uống bao nhiêu thuốc mới đủ?
- Sợ rồi phải không?- anh mỉm cười: - Tôi bình thường rất bận rộn nên chẳng có thời gian đi lấy thuốc, vì vậy mỗi lần đi phải lấy nhiều hơn một chút!
Vân Vy định đưa tay ra lấy túi thuốc xem sao, nhưng cuối cùng cô lại rụt tay lại.
Hai người giờ đã chẳng còn còn quan hệ thân mật như trước nữa, dù gì cũng chỉ là người qua đường, không nên dò xét đời tư của người khác, nếu không biết đâu lại khiến cho anh cảm thấy bực bội.
Giang Nhan ngoảnh đầu sang nhìn Vân Vy, thấy cô túm chặt vạt áo, cố gắng thu mình lại cứ như thể sợ chạm phải bất cứ thứ gì trên xe của anh vậy. Giang Nhan hơi nhíu mày, dồn sức tập trung trở lại con đường trước mặt: -Cô kéo giúp tôi cái màn che nắng xuống với!
Vân Vy liền đưa tay ra kéo cái màn che nắng xuống. Bỗng nhiên một tấm ảnh rớt xuống theo. Bức ảnh chụp một phong cảnh một đỉnh núi tuyết trắng xóa. Bức ảnh này trước đây anh đã từng cho cô xem.
Nhiếp ảnh là sở thích của Giang Nhan, cô lại đặc biệt thích những bức ảnh chụp cảnh tuyết của anh. Đây là bức ảnh mà cô thích nhất.
Cô nhớ rằng sau khi Giang Nhan chết, cô đã đem đốt tất cả những bức ảnh này. Thế mà giờ đây anh lại đang giữ nó. Điều này khiến cho Vân Vy có cảm giác như hai người đang cách nhau cả một thế giới vậy.
-Cô có thích không?
Vân Vy gật đầu: -Trước đây tôi vô cùng thích những bức ảnh chụp cảnh tuyết trắng!
-Thế còn bây giờ?
-Vẫn như vậy!- Vân Vy lưu luyến cầm bức ảnh trên tay, không nỡ đặt xuống.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn thẳng vào còn đường trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại: -Tôi còn tưởng bây giờ thì không thích nữa chứ?
Vân Vy vội vàng nói: -Có những sở thích có làm thế nào cũng không thể thay đổi được!
-Thế sao?
-Ừ?- Vân Vy lại một lần nữa khẳng định.
Giang Nhan khẽ nhếch môi cười: -Vậy thì tốt
Vân Vy cứ cảm thấy trong những câu nói của Giang Nhan có ẩn ý gì đó, thế nhưng cô không sao hiểu nổi. Cô chợt nhớ lại người con gái ở bên cạnh Giang Nhan mấy năm trước, có thể anh đang nói đến cô ấy chăng?
Vân Vy lật đi lật lại bức ảnh, cuối cùng cũng đành phải đưa nó lại cho Giang Nhan. Cô đã chẳng còn quyền sở hữu đối với bức ảnh này nữa rồi.
-Nếu cô thích tôi tặng cho cô đấy!
Vân Vy ngạc nhiên há hốc miệng. Trước đây cô từng đòi Giang Nhan phải cho mình bức ảnh này, thế mà anh còn tiếc. Vậy mà bây giờ anh lại hào phóng tặng nó cho một người mà anh mới gặp mặt có vài lần.
-Anh….- cô biết là anh đã đánh mất phim chụp của bức ảnh này rồi, nếu như là vậy…:- Anh thật sự muốn tặng nó cho tôi sao?
Giang Nhan mỉm cười, tỏ vẻ rất thản nhiên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng điều khiển vô lăng:-Cô rất thích nó mà!- anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: -Hay là cô không muốn nhận cái gì từ người lạ?
Vân Vy chẳng bao giờ nghĩ rằng tất cả những thứ đã mất đi lại có thể lấy lại được. Cô ép chặt bức ảnh vào lồng ngực, vội vàng giải thích: -Không phải, tôi chỉ cảm thấy núi cao như vậy, anh chẳng dễ dàng gì mới chụp được bức ảnh này….-Giang Nhan đã từng nói với cô, để có được bức ảnh này, anh đã phải khổ công chờ đợi suốt cả đêm, vì thế mà suýt chút nữa anh còn bị chết cóng ở trên đỉnh núi tuyết đó.
- Làm sao cô biết được ngọn núi ấy rất cao?
Vân Vy sững người, cô vội vàng giải thích mà chẳng buồn suy nghĩ: -Tôi có một người bạn đã từng đến đó!
-Anh ta cũng thích nhiếp ảnh à?
-Vâng!
Giang Nhan bật cười thành tiếng: -Tôi cứ tưởng cô chỉ biết đây là một bức ảnh chụp đỉnh núi, nào ngờ cô còn biết được cụ thể cả địa điểm chụp nó!
Vân Vy chột dạ, chẳng ngờ cô lại hết lần này đến lần khác để “lộ cái đuôi” của mình. Vốn dĩ chỉ là một câu nói hết sức bình thường, thế mà cô càng giải thích càng rắc rối, chẳng khác gì “chữa lợn lành thành lợn què”. Nếu như Giang Nhan mà nói một câu: “Khi nào rảnh giới thiệu anh ấy với tôi nhé!”, thế thì chẳng phải cô sẽ lộ nguyên hình hay sao?
Giang Nhan hình như đã thay đổi khác trước rồi, ít nhất thì anh đã không còn giống như Giang Nhan trong kí ức của cô. Giang Nhan của hiện tại khiến cho cô không thể nắm bắt được.
-Cô có biết con đường này không?
Vân Vy lắc đầu đáp: -Không!
Giang Nhan đi qua một con đường nhỏ rồi dừng lại: -Nhớ nhé, từ đây đến công ty cô càng nhanh hơn đấy!
Giờ Vân Vy mới phát hiện ra công ty mình cách chỗ này chẳng xa: -Anh….
-Trước đây tôi từng lái xe qua đây!-anh đã từng lái xe qua đây, sau đó nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang ôm một cái túi xách rất to, chậm chạp lê bước về phía trước.
Vân Vy sững người. Anh chỉ nói rằng anh đã từng đi qua đây thôi, thế mà đã thuộc đường xá hơn cả một người đã học ở đây hai năm trời như cô.
-Tôi ít khi đi đường này, nhà tôi ở hướng khác mà!- cô ngại ngùng nói.
H năm nay cô gần như đã quen thuộc với một con đường. Thỉnh thoảng lắm cô mới đi siêu thị, vì không biết đường nên phải đi vòng một vòng rất xa. Có lần vì mua nhiều đồ quá nên cô đành phải ngồi bệt xuống đất mà thở.
Giang Nhan trước đây thường xuyên nhắc nhở cô là đừng nên mua quá nhiều đồ và phải tìm con đường ngắn nhất về nhà.
Có lẽ…. Vân Vy lén nhìn Giang Nhan, có lẽ ông trời đã ban cho cô có cơ hội quay ngược lại thời gian không chỉ là để Giang Nhan có thể sống tốt hơn mà rất có thể còn tạo cơ hội cho hai người quay trở lại với nhau. Tiếng chuông điện thoại vui tai vang lên. Vân Vy vội vàng mở túi xách, nhưng lại thấy chiếc điện thoại vẫn im lìm nằm đó. Lúc này cô mới ý thức được rằng tiếng chuông điện thoại quen thuộc ấy không phải là từ máy điện thoại của cô.
Cô giật mình nhớ ra rằng kể từ sau khi Giang Nhan chết, chuông điện thoại của cô đã đổi thành bản nhạc mà Giang Nhan thích. Thế mà giờ bản nhạc cô thích lại phát ra từ điện thoại của Giang Nhan.
Giang Nhan từng trêu chọc cô vì dùng thứ âm nhạc ấu trĩ này, thế mà bây giờ anh lại….
Trong điện thoại loáng thoáng vọng ra giọng nói rất hào hứng của ai đó: -Cậu chuẩn bị kết hôn rồi không? Không đợi cái người không thể kia của cậu nữa à? Tôi nói rồi mà, ban nãy tôi gọi điện cho bác gái, bác bảo cậu sắp kết hôn, hóa ra là thật à?
- Ừ...- Giang Nhan không hề phủ định: -Khi nào gặp thì nói chuyện tiếp nhé!
Trái tim của Vân Vy đột nhiên như bị bóp nghẹt lại. Anh ấy chuẩn bị kết hôn rồi.Anh thật sự sắp kết hôn rồi, hóa ra ông trời đang trêu đùa cô. Hai người họ sớm chẳng gặp, muộn chẳng gặp, lại gặp đúng vào lúc anh chuẩn bị kết hôn.
Giang Nhan ngắt điện thoại. Vân Vy vội vàng nói cám ơn rồi mở cửa xe định xuống.
- Khoan đã!-Giang Nhan cười cười nói: - Có phải cô cũng nên đưa cho tôi một thứ giống như thế không?
- Cái gì?
- Danh thiếp ấy!- anh ngập ngừng nói: - Dù sao tôi cũng phải biết người tôi đã đưa danh thiếp là ai chứ nhỉ?
Lúc này Vân Vy mới sực tỉnh. Cô vụng về lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Giang Nhan rồi đứng gọn vào lề đường, nhìn chiếc xe của Giang Nhan đang hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.
- Vân Vy, người ban nãy là ai thế?
Mãi đến khi nghe thấy tiếng hỏi của đồng nghiệp, Vân Vy mới giật mình bừng tỉnh.
- Một người bạn!
- Không phải chứ?
- Thật đấy!- có lẽ đối với Giang Nhan, cô chẳng thể được coi là một người bạn.
Giang Nhan lấy chìa khóa mở cửa, vừa đi vào phòng đã nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc: -Tiểu Nguyên về rồi đấy à?
- Nhìn con lớn bằng ngần này rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân!- bà Giang đang mặc tạp dề từ trong bếp chạy ra, đón lấy cái áo khoác trên tay Giang Nhan rồi nhíu mày nhìn cậu con trai: - Có phải gần đây lài làm việc vất vả quá không? Trông có vẻ tâm trạng không được tốt…-nói đến đây mẹ Giang Nhan bỗng nhíu mày: - C phải bệnh tim lại….
- Mẹ à…- Giang Nhan cười cười:- Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. con vừa đến bệnh viện kiểm tra rồi, mọi thứ đều ổn cả!- để chứng minh cho những gì mình vừa nói, Giang Nhan còn đưa cho mẹ xem tờ đơn khám bệnh mà bác sĩ đã viết.
Mẹ Giang Nhan đọc kết quả kiểm tra của con, nụ cười lập tức nở trên môi.
Trong nhà vệ sinh, Giang Nhan soi vào gương. Hình ảnh của anh trong gương có chút cứng nhắc, khuôn mặt cứ thất thần như người mất hồn, nếu không chẳng đến mức có người đến nhà mà anh không biết. Mẹ anh cứ thỉnh thoảng lại đến dọn dẹp nhà cửa cho anh, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Trên bàn bày toàn đồ ăn mà thường ngày anh vẫn thích ăn, thế nhưng hôm nay ăn vào lại chẳng thấy ngon miệng chút nào. Có lẽ tại vì dạo này anh thực sự quá bận rộn.
- Mẹ đã đặt khách sạn tổ chức hôn lễ cho con rồi, ở khách…..
Mẹ anh bắt đầu nói đến chuyện chuẩn bị hôn lễ. Giang Nhan chẳng để hề để tâm đến những gì mẹ anh đang nói.
- Các con kết hôn xong không định dọn về nhà ở thật à?
- Không ạ…- Giang Nhan cười cười:-Con quen ở riêng rồi!
- Cũng phải!- mẹ Giang Nhan tỏ vẻ rộng lượng:- Thanh niên đều thích có không gian riêng tư!- nói rồi bà đưa mắt nhìn khắp căn phòng: - Có cần phải sửa lại căn hộ này không con?
Giang Nhan bỏ đôi đũa trên tay xuống, đáp: - Không cần phiền phức như vậy đâu mẹ!
- Dù sao cũng phải mua sắm một vài dụng cụ gia đình chứ….
- Gần đây công ty bận lắm, con không có thời gian đâu!
- Không sao, để mẹ mua giúp con!- mẹ Giang Nhan hào hứng nói. Chỉ cần con trai chịu kết hôn thì cho dù có vất vả đến đâu bà cũng chấp nhận.
Giang Nhan chần chừ một chút đành gật đầu, chẳng nhẽ mẹ nói gì anh cũng gạt đi: -Vâng, vất vả cho mẹ quá!
- Cái thằng này, sao mà khách sáo với mẹ thế!
Sau khi thu dọn phòng bếp xong xuôi, mẹ Giang Nhan chuẩn bị ra về. Trước khi đi mẹ anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền ngoảnh lại nỏi: - À phải rồi….- mẹ lấy ra một cái điện thoại đã tắt máy ở trong túi ra và nói: - Tiểu Nguyên, cái điện thoại này con đã để ở nhà hơn một năm nay rồi. Nếu như con đã không dùng đến thì mẹ mang đi cho người ta nhé!
Giang Nhan ngẩng đầu nhìn, chiếc điện thoại ấy được bày trong tủ kính, anh vừa nhìn đã ưng ý ngay. Kiểu cách đơn giản, vỏ ngoài màu đen sang trọng….không hiểu vì sao mà anh vừa nhìn thấy nó đã bỏ tiền ra mua nó về luôn không suy nghĩ, rồi đặt nó vào chiếc tủ đầu giường.
Hóa ra đã để nó ở đó hơn một năm trời rồi, cuối cùng vẫn chỉ coi là như một vật để trưng bày mà thôi.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng. Trong buổi họp tổng kết cuối tháng, sếp hết lời khen ngợi Vân Vy. Khách hàng của công ty đã gọi điện đến hết lời khen ngợi và tỏ ra vô cùng hài lòng với thái độ và chất lượng phục vụ của công ty. Sếp còn thưởng cho Vân Vy ba nghìn tệ.
Cô còn chưa được lĩnh tiền thì các đồng nghiệp đã hò reo đòi Vân Vy phải khao. Vừa hay ở trên con phố gần đó mới khai trương một cửa hàng đồ n mọi người ai nấy đều nghỉ làm từ sớm và ra đó ngồi tụ tập với nhau.
Chẳng mấy khi được vui vẻ thế này, cho dù có mất tiền cũng thấy đáng! Dù gì thì đây cũng là tiền của sếp chứ đâu phải tiền của cô. Mọi người ngồi xung quanh cái bàn, cụng li chúc mừng và ăn uống no say. Sau khi ăn uống xong, họ lại rủ nhau đến KTV hát.
Nhân lúc đám đàn ông con trai đang hát hò, mấy chị em phụ nữ liền ngồi túm tụm với nhau buôn dưa lê.
- Thật không ngờ trước khi kết hôn lại gặp phải chuyện này!- Tôn Kì mím môi nhấp một ngụm rượu vang: -Các chị nói xem có kì lạ không, đúng vào lúc này gặp lại anh ấy, hóa ra anh ấy đến giờ vẫn còn chưa kết hôn!Đúng vào lúc chuẩn bị nắm tay vị hôn phu bước vào lễ đường thì Tôn Kì lại tình cờ gặp lại người yêu cũ.
- Thế cậu định lựa chọn ra làm sao?- Tiểu Thu tò mò hỏi.
Vẻ mặt Tôn Kì có chút đau khổ, chỉ có điều đây chẳng qua chỉ là sự u uất trong một vài giây ngắn ngủi. Chỉ vài giây sau cô đã nở nụ cười tươi rói: -Lựa chọn thế nào? Đương nhiên là tôi vẫn sẽ kết hôn theo đúng kế hoạch, chẳng nhẽ anh ấy đột nhiên xuất hiện nói rằng vẫn còn yêu tôi thì tôi phải bỏ đám cưới để quay lại với anh ấy chắc? Cho dù tôi có yêu anh ấy đến mức nào cũng sẽ không làm như vậy. Đâu có còn là mấy cô bé, cậu bé nông nổi như trước đâu, còn có ai dám tin tưởng vào một thứ tình yêu chẳng bao giờ phôi phai nữa chứ? Trước đây cậu nói cậu thề non hẹn biển với một người, cả đời chỉ yêu một mình người ấy thôi, có lẽ mọi người sẽ cảm động đến rớt nước mắt. Nhưng bây giờ mà cậu nói vậy, mọi người vẫn sẽ rơi nước mắt, nhưng mà là cười chảy nước mắt. Quá khứ chỉ là quá khứ, không thể để quá khứ trở thành vật cản cho tương lai được!
Tiểu Thu tiếc nuối thở dài: - Lẽ nào bây giờ ai nấy đều bị hiện thực hóa hết rồi hay sao?
Tôn Kì cười cười nói: - Đây là hiện thực, cũng là một sự lựa chọn hết sức bình thường! Chẳng ai muốn mang một thứ mơ hồ ra để đánh cuộc cả đời mình cả! Mà tình yêu lại là thứ mơ hồ nhất trong cái thế giới này!
- Tìm lại giấc mộng tình yêu chẳng qua chỉ là một sự hoang tưởng. Mộng cũ, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi!
Tôn Kì nói đúng, đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Vì hôm sau còn phải đi làm nên mọi người vui chơi đến mười giờ là lục tục giải tán hết. Vân Vy ra quầy thanh toán rồi cùng Tiểu Thu ra bến xe buýt. Ra đến bến xe, mở túi ra lấy tiền lẻ thì cô mới phát hiện ra là điện thoại của mình không có ở trong túi.
- Cậu nhớ lại cho kĩ vào, có phải là để quên điện thoại ở KTV rồi không?
Vân Vy nhớ kĩ lại, ban nãy vì sợ tiếng nhạc quá ồn không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại nên cô đã lấy điện thoại ra khỏi túi và để lên ghế sô pha. Thế mà lúc ra về cô lại quên không cầm theo.
- Tớ một mình quay lại đó lấy là được rồi! Cậu về đi, nh cậu xa!
- Không sao!-Tiểu Thu túm lấy cánh tay Vân Vy: - Tớ đi với cậu, cùng lắm thì về nhà cậu ngủ một đêm chứ gì!
Hai người vừa nói vừa chạy vội vàng về phía quán karaok để lấy điện thoại. Vân Vy đi nhanh đến nỗi khiến cho Tiểu Thu chạy đuổi theo mệt đến bở hơi tai: - Tiểu Vy, cậu đừng sốt rột, điện thoại để ở đấy không mất được đâu. Bình thường cậu giữ điện thoại rất kĩ, có phải là sợ người khác phát hiện ra bí mật gì trong đó không hả?
Tiểu Thu nói bừa nhưng lại trúng ngay tim đen của Vân Vy.
Trong điện thoại của cô có chứa bí mật không thể nói cho người khác biết được. Sau khi thời gian quay ngược trở lại,cô đã chạy đến trước cửa nhà nhà Giang Nhan, dùng máy ảnh chụp lại một bức ảnh của Giang Nhan. Sau khi mua điện thoại hồi đầu năm, cô đã chuyển bức ảnh ấy vào trong bộ nhớ máy. Ngộ nhớ có người lấy được cái máy rồi mở ra xem ảnh, phát hiện ra bức ảnh ấy…chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Không được, cô không thể mạo hiểm như vậy được! Cô nhất định phải tìm lại điện thoại. Chuyện này mà để cho Giang Nhan biết được, chắc chắn anh sẽ cho rằng cô là một kẻ biến thái, một con điên.
Trước kia, lúc cô và Giang Nhan còn ở bên nhau, cô luôn thể hiện những mặt tốt của mình trước mặt anh. Bây giờ mặc dù không có duyên phận được ở bên nhau nhưng cũng không thể để anh có ấn tượng xấu về cô được.
- Này anh!- Vân Vy lao đến quầy thu tiền: - Tôi vừa ngồi ở phòng 302, hình như điện thoại của tôi vẫn còn để trong đó!- vừa nói Vân Vy vừa móc ra hóa đơn vừa thanh toán.
- Xin cô đợi cho một chút! Để tôi hỏi nhân viên phục vụ xem sao!- cô gái ở quầy thanh toán lịch sự chấn an cô rồi nhấc máy gọi cho nhân viên phục vụ.
Trống ngực Vân Vy đập thình thịch, mắt dán chặt vào cô gái đứng ở quầy.
Cô gái đó hỏi nhân viên phục vụ vài câu là lập tức có đáp án:
- Nhân viên dọn dẹp nói ban nãy dọn phòng không nhìn thấy điện thoại của cô!- cô gái đó nói.
Vân Vy vẫn không nản lòng: - Điện thoại của tôi có màu đen, có khi lại rơi vào khe ghế nào đó mà người đó không nhìn thấy, tôi có thể lên đó tìm có được không?
- Xin lỗi cô, phòng 302 hiện giờ đã có khách vào rồi, chúng tôi phải được sự đồng ý của khách mới dám cho cô vào!- cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười giải thích, sau đó đưa tay ra mời Vân Vy ngồi vào ghế chờ đợi: - Mời cô ngồi xuống đây đợi một chút, chúng tôi đã cho người vào hỏi rồi ạ!
Một cốc trà hoa cúc nóng hổi được bê đến trước mặt cô, Vân Vy chẳng buồn uống lấy một ngụm, mắt cứ dán chặt vào quầy.
Đáng nhẽ ra cô không nên lưu lại ảnh của Giang Nhan. Dù sao anh cũng đâu còn là người yêu của cô nữa. Cô cất giữ những gì có liên quan đến anh, lén lút như một tên ăn trộm, thế này còn ra thể thống gì nữa chứ?
Nỗi tương tư, sự mong nhớ khiến cho cô có cảm giác như đang làm chuyện gì tội lỗi…mà đối tượng bị phạm tội lại là người mà cô đã thề non hẹn biểu. đến đây trái tim cô chợt đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt.
Không biết có phải là vì “có tật giật mình” hay không mà cô cứ cảm thấy có gì đó không lành đang chờ đợi mình. Ngộ nhỡ bị phát hiện…cô biết giải thích thế nào đây. Đang mải mê nghĩ ngợi vẩn vơ thì….
-Thưa cô…- cô gái ở quầy lễ tân lên tiếng: - Điện thoại của cô đã tìm thấy rồi, nhưng vị khách nhặt được điện thoại của cô yêu cầu đích danh cô lên lấy!
Vừa hay tin đã tìm được điện thoại, Vân Vy chưa kịp thở phào thì câu nói tiếp theo của cô phục vụ khiến cho Vân Vy giật thót: - Tại sao lại bảo đích danh tôi đến lấy?- Vân Vy đứng dậy, ngần ngừ hỏi.
Cô gái đó bình thản nói: - Có lẽ là muốn làm quen với cô thôi ạ!
Vân Vy thật sự không thể hiểu nổi, có lí do gì để phải làm như vậy đâu?
- Cám ơn, tôi biết rồi! - cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: - Khách trên phòng đó là nam hay nữ?
- Là nữ ạ!- cô gái đó mỉm cười đáp.
Là nữ, vậy thì tốt.
Vân Vy thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì đấy cũng không phải là Giang Nhan, không phải Giang Nhan thì tốt! Nghĩ đến đó Vân Vy liền cười chế nhạo bản thân. Có lẽ tại vì gần đây cô thường xuyên gặp Giang Nhan nên thần kinh lúc nào cũng căng thẳng. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, chẳng nhẽ Giang Nhan lúc nào cũng xuất hiện ở những nơi cô đến?
Vân Vy và Tiểu Thu cùng đi vào thang máy theo người phục vụ.
Trong thang máy đang phát bản nhạc rất thịnh hành. Tiểu Thu cũng lẩm bẩm hát theo, thế nhưng Vân Vy chẳng có bụng dạ nào mà nghe nữa. Sau khi lấy được điện thoại, việc đầu tiên mà cô phải làm là xóa bức ảnh của Giang Nhan đi. Qua lần này cô đã rút ra được bài học xương máu.
Trong phòng vọng ra tiếng cười nói ồn ào. Cô phục vụ lễ phép gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Vân Vy còn chưa kịp nói mục đích đến đây thì một cô gái tóc dài đã ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cô ta có một đôi mắt to tròn như mắt nai, lúc cười trên má có hiện ra hai cái má lúm rất sâu. Ánh mắt của cô ta dừng lại trên mặt Tiểu Thu khoảng hai giây rồi lập tức dán chặt vào mặt Vân Vy.
Hai bên nhìn nhau mất vài giây, đột nhiên Vân Vy cảm thấy khuôn mặt này quen quen nhưng nhất thời cô không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
- Thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền các bạn!- nếu như đối phương đã không lên tiếng thì Vân Vy đành phải lịch sự cất lời.
- Không sao!- cô gái tóc dài xinh đẹp đi đến trước mặt Vân Vy, chìa cái điện thoại ra trước mặt cô: - Cô xem xem đây có phải điện thoại của cô không?
Chiếc điện thoại màu đen, trên đó có treo một cái móc điện thoại có hình quả cầu thủy tinh lóng lánh.
Thật không ngờ có thể tìm thấy cái điện thoại của mình dễ dàng đến như vậy. Vân Vy mỉm cười đáp: - Đúng là của tôi!
Cô gái đó nheo nheo mắt hỏi: - Thật sự là của cô ư?
Vân Vy nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu, lẽ nào cô lại nhận bừa điện thoại của người khác là của mình?
- Vậy, cái này thì sao?- những ngón tay trắng nõn lại giơ ra một chiếc điện thoại khác.Một chiếc điện thoại giống hệt, điều khiến cho người khác không thể ngờ đến đó là ngay cả cái móc đeo điện thoại cũng giống hệt.
Trên đời lại có chuyện trùng hợp thế sao?
- Chẳng trách mà cô lại nhận nhầm, ban đầu tôi cũng nhận nhầm đấy!
Vân Vy ngây người không biết phải làm sao.
- Chiếc điện thoại này là của chồng chưa cưới mua cho tôi, còn cái móc đeo điện thoại này tôi với chồng chưa cưới mới cùng đi chọn gần đây!- cô ta khẽ mấp máy môi, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Vy, dường như muốn thăm dò điều gì đó từ cô: - Điều khiến cho tôi bất ngờ nhất lại là…- cô ta ấn vào bàn phím, màn hình sáng lên, sau đó giơ ra trước mặt Vân Vy.Tiểu Thu kinh ngạc “A” lên một tiếng. Bức ảnh của Giang Nhan đã hiện lên màn hình. Tim Vân Vy như thắt lại.
- Cô có thể nói cho tôi biết đây là ai không?
Cô chưa bao giờ dám làm việc xấu, bởi vì sợ một ngày sẽ bị người khác vạch trần. Thế mà hôm nay, đối mặt với cô gái này, cô lại thấy bất lực và sợ hãi như một tên kẻ cắp bị bắt tại trận.
Tất cả những người ngồi trong phòng đều hướng mắt về phía cô. Vân Vy hoang mang nhìn vào đôi mắt tức tối đang nhìn thẳng vào mặt mình kia, cô không thể nói với mọi người trên thế giới này rằng, đây chính là người yêu của cô, là người đã chết đi giờ được sống lại nhờ thời gian quay ngược trở lại..
Thấy Vân Vy không nói năng gì, đối phương càng tỏ ra hung hăng.
- Tại sao cô lại có ảnh chồng chưa cưới của tôi?
- Hai người quen biết nhau à?
Trước hai câu hỏi đầy tính chất vấn này, Vân Vy còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Thu đã nổi quạu lên: - Này, cô làm cái trò gì thế hả? Trong điện thoại của Vân Vy có ảnh của ai thì liên quan gì đến cô. Cô trả điện thoại lại cho chúng tôi thì chúng tôi cảm ơn cô. Còn nếu cô cứ thích bắt nạt người khác, tôi nói cho cô biết, chúng tôi không dễ bắt nạt đâu!
Tiểu Thu vừa nói dứt lời thì mấy cô gái ban nãy vẫn còn mải mê hát hò liền bỏ micro xuống, cầm một cốc nước đá đi về phía hai người: - Nói chuyện với loại người này thì cần gì phải lịch sự?- dứt lời cô ta đưa tay lên, hất thẳng cốc nước vào mặt hai người.
Lúc Vân Vy kịp phản ứng lại thì đã quá muộn. Mặc dù cô đã né người đi nhưng nửa bên mặt của cô vẫn lĩnh trọn cốc nước lạnh. Bộ dạng của cô lúc này trông thật thê thảm.Cô phục vụ thấy tình hình không ổn liền cầm máy bộ đàm lên gọi.
Các nhân viên phục vụ xung quanh đấy bỗng chốc kéo. Đây là lần thứ hai trong tháng Vân Vy phải chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này. Những khách đến hát ở phòng bên đều mở cửa ngó sang nghe ngóng tình hình rồi chỉ chỏ, bàn tán….
- Khang Di, rốt cuộc có chuyện gì thế?- đám bạn của cô gái tóc dài bắt đầu xôn xao.Hóa ra cái cô gái tóc dài ấy tên là Khang Di, ngay cả cái tên của cô ta cũng hay hơn tên của cô rất nhiều. Vân Vy ngoảnh mặt lại nhìn vào khuôn mặt của cô gái tên Khang Di…..
Chẳng trách mà mới nhìn thấy cô ta, Vân Vy đã cảm thấy rất quen. Hóa ra bọn họ đã gặp nhau từ trước. Cô ta chính là cô gái xinh đẹp đã xuất hiện bên cạnh Giang Nhan ngày hôm đó.
Tiểu Thu vội vàng giúp Vân Vy lau sạch những giọt nước đang tong tỏng nhỏ xuống từ mái tíc cô rồi kéo tay cô nói: - Tiểu Vy, chúng ta đi thôi, quân tử trả thù mười năm cũng không muộn!
Hai nhân viên phục vụ đứng chặn trước mặt cô nói:- Chi bằng hai cô hãy tránh đi trước đi!
Trong tình trạng này….có thể là do ban nãy cô uống rượu vang nên bây giờ chất men mới phát tác.Hoặc cũng có thể là do trong lòng cảm thấy ấm ức nên Vân Vy chẳng buồn để ý đến những lời khuyên can của người phục vụ. Tình yêu của cô với Giang Nhan…vốn dĩ cô đã rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức muốn tuyên bố với tất cả mọi người ở trên thế giới này, thế mà bây giờ…..
Vân Vy đi gạt tay người phục vụ ra, đi thẳng đến trước mặt Khang Di lấy điện thoại của mình rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta mà nói:- Đây là bạn trai của tôi!- giọng nói không cứng rắn nhưng cũng chẳng mềm mỏng.Ngọn lửa tứ tối trong lòng đối phương bỗng chốc bùng lên:- Bạn trai cô á? Đây rõ ràng là chồng chưa cưới của….
- Tôi với bạn trai tôi quen nhau đã năm năm rồi!- Vân Vy tiện tay mở lịch ở trong điện thoại ra: - Trên đó còn có ghi ngày sinh nhật của anh ấy với những ngày kỉ niệm của chúng tôi!
- Chúng tôi dự định sẽ kết hôn vào ngày 10 tháng 10 năm 2010.
- Tôi không biết ban nãy cô nói là có ý gì…- cô đưa điện thoại ra trước mặt Khang Di: -Phím số một là phím gọi tắt cho anh ấy, nếu như cô còn nghi vấn thì cứ gọi điện cho anh ấy mà hỏi!
Vẻ mặt của Khang Di lúc này khá kì lạ. Vẻ mặt ấy không phải là vẻ mặt của một người đang tức đến phát điên lên, thế nên Vân Vy cho rằng rất có thể cái cô Khang Di này vốn dĩ cũng không dám khẳng định người trong ảnh chính là Giang Nhan.
Nếu không thì Khang Di đã không thử thăm dò bằng cách nói chuyện với cô. Chỉ có điều những gì đang xảy ra không giống như những gì cô ta mong muốn, bởi vì đám bạn của cô đã quá bức xúc trước những câu nói của Tiểu Thu, làm cho mọi chuyện trở nên vô cùng tồi tệ.
Qua chuyện xảy ra quá đột ngột này, cô bắt đầu tin rằng chỉ cần dũng cảm, cứng cỏi đối mặt với mọi chuyện là có thể “thay đổi càn khôn”. Dù thế nào cô cũng phải có niềm tin với chính mình.
- Chắc là bởi vì có nét giống nhau quá đấy mà!- Khang Di chớp chớp mắt, giọng nói như có vẻ đùa vui.
Trước sự nhượng bộ của Khang Di, đám bạn của cô cũng lập tức “hạ hỏa”. Nhân lúc bọn họ vẫn còn đang do dự, Vân Vy liền kéo Tiểu Thu ra khỏi phòng.
Đã ra đến bên ngoài rồi mà trống ngực Vân Vy vẫn còn đập thình thịch. Ở những nơi đông người không nên gây chuyện ồn ào, nhưng ai mà biết được nhỡ đâu cô vừa ra đến bên ngoài, Khang Di đã dẫn theo đám bạn hung dữ của cô đuổi theo. Chẳng ai chịu dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế này cả. Cho dù chỉ là nghi vấn thì cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ.
Vân Vy vốn định ra đến KTV sẽ lập tức bắt xe chuồn thẳng. Thành phố lớn như vậy, khả năng chạm mặt nhau của hai người cũng không nhiều. Hơn nữa chỉ cần cô ta về nhà tìm Giang Nhan đối chất, phát hiện Giang Nhan chẳng có gì lạ thường thì cơn sóng gió này sẽ qua đi ngay thôi. Nào ai ngờ, taxi giờ này khó mà bắt được. Hai người đứng hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không bắt được xe.
Nếu biết sớm như vậy thì cô đã ra bến xe bắt xe buýt cho rồi! Vân Vy liên tục nhìn lại phía sau lưng. Nếu cứ thế này không biết chừng…..đang định kéo Tiểu Thu ra bến xe buýt thì đột nhiên một chiếc xe hơi đỗ xịch trước mặt hai người.
- Vân Vy!- cánh cửa xe từ từ kéo xuống, anh cúi đầu nhìn ra ngoài nói: - Lên xe đi, anh đưa em về!
Vân Vy có ngần ngừ một lát mới mở cửa ra ngồi vào trong xe, ngoảnh đầu lại mỉm cười ái ngại với Tiểu Thu. Chiếc xe lao đi trên đường, cô vẫn không quên nhìn lại cửa quán KTV, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những giọt nước vẫn tí tách rơi xuống từ mái tóc cô. Bộ dạng của cô lúc này quả thực quá thê thảm. Cô giống hệt như một con vịt xấu xí. Giang Nhan bây giờ tuyệt đối không từ bỏ một Khang Di xinh đẹp để đến với cô, đem lòng yêu thương một người quá đỗi bình thường như cô, một cô gái bình thường lại lớn tuổi. Cô thật sự không nên có những ảo tưởng như thế này!
- Nói cho anh biết nhà em ở đâu?
Nếu như không phải anh cất tiếng hỏi thì có lẽ cô vẫn mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ mông lung của mình. Vân Vy ngoảnh đầu sang nhìn chủ nhân của chiếc xe. Anh ta cũng đang nhìn cô chăm chú.
Nếu như không phải gặp phải hoàn cảnh này thì có lẽ cả đời cô cũng sẽ không ngồi lên chiếc xe này.
Lúc này cô mới giật mình nhớ ra là phải nói cám ơn: - Cám ơn anh Triệu! Nhà tôi ở khu phía nam, anh cứ đi theo con đường này, tìm một bến tàu điện ngầm để tôi xuống xe là được!
- Muộn lắm rồi, để anh đưa em về nhà!
- Không cần phiền phức thế đâu ạ!
- Vân Vy…- Triệu Dương hơi dừng lại một lát rồi nói tiếp: - Có thể đừng khách sáo với anh như vậy không?
Triệu Dương nói như khẩn cầu khiến cho Vân Vy cảm thấy có hơi ái ngại. Ban nãy còn vội vàng leo lên xe của người ta, thế mà bây giờ lại đòi nhanh nhanh chóng chóng xuống xe. Xét cả về tình lẫn về lí thì cô cũng không nên từ chối mãi như thế này. Nếu như đã không thể xuống xe thì cô đành phải ngoan ngoãn ngồi lại nói chuyện.
- Hôm nay thật trùng hợp!
- Đúng vậy, tôi cũng cùng với mấy người bạn đến đây hát hò!
Vân Vy ngây người nhìn Triệu Dương, hỏi như thăm dò: -Ban nãy anh cũng vừa từ KTV đi ra?
Triệu Dương gật gật đầu, dường như anh ta đang nghĩ ngợi chuyện gì đó. Cuối cùng anh ta cũng đành phải mở miệng hỏi: -Vân Vy, biểu hiện của em ngày hôm nay khiến cho anh rất bất ngờ. Anh vốn dĩ cứ nghĩ em chỉ là một cô gái nhút nhát.
- Ý của anh là…- Vân Vy thật không dám tin vào những gì mình vừa ẽ nào anh ta thật sự: - Ban nãy anh nhìn thấy tôi….- lúc đó do hoang mang nên cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn đám đông xung quanh. Cô thậm chí còn tự lừa gạt bản thân mình rằng không bị ai quen biết nhìn thấy.
- Anh chỉ là tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy em mà thôi!
Máu trong cơ thể Vân Vy dồn hết cả lên mặt, cô vội vàng giải thích: - Chỉ là một sự hiểu nhầm mà thôi!
Cô biết cho dù cô có nói như vậy thì cũng chỉ là uổng công mà thôi. Họ hàng của Triệu Dương là đồng nghiệp của cô, Triệu Dương chỉ cần nói chuyện ngày hôm nay ra là cô sẽ ngay lập tức bị lòi đuôi là nói dối. Cô làm sao gì có người yêu nào lâu năm như vậy? Những gì mà ban nãy nói ra thực sự đang khiến cho cô cảm thấy vô cùng hối hận.
- Ai cũng có quá khứ, ai cũng có những bí mật không thể nói với người khác!- Triệu Dương ngập ngừng: - Trong điện thoại của anh trước đây cũng có ảnh của người yêu cũ, trong một lần vô tình, bạn học của anh đã giở ra và xem được.
Vân Vy không nén được tò mò hỏi: -Về sau thì sao?
Triệu Dương bật cười thành tiếng: - Anh đâu có nghĩ được ra cách hay như em, đương nhiên là bị chồng chưa cưới của cô ấy tẩn cho một trận chứ còn sao nữa!
Cô thật không ngờ chuyện xảy ra ngày hôm nay lại được người khác đồng tình, mà người đó lại đã từng trải qua một chuyện tương tự như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Dương đang ngồi bên cạnh, bỗng chốc hình ảnh của anh ta trở lên “cao lồng lộng” trong mắt cô.
- Mấy năm trước anh đã gặp phải một vụ tai nạn, vì vậy hôm đó anh phải đến khoa tư vấn tâm lí chứ thực ra tim anh không có bệnh gì hết! - Triệu Dương dừng lại một chút như thể đang hồi ức lại: - Anh nghĩ hôm đó tim anh đột nhiên ngừng đập là do bị ám ảnh của vụ tai nạn xe cộ đó!
Triệu Dương chỉ nói qua loa như vậy rồi không giải thích gì thêm, chỉ im lặng lái xe đưa Tiểu Thu và Vân Vy về đến cửa nhà.
Trước khi Vân Vy đi, Triệu Dương lại gọi với theo cô: -Vân Vy, anh thường nghĩ phải mất đi rồi mới biết trân trọng. Anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội!
- Thực ra cái anh chàng Triệu Dương này cũng không tệ!
- Thế à? Hay là tơ giới thiệu cho cậu nhé!
- Vớ vẩn!- Tiểu Thu ôm gối ngồi lại ghế sô pha: - Người ta rõ ràng là thích cậu, suốt cả đường đi chỉ mải chú ý đến cậu, hoàn toàn chẳng buồn liếc tớ lấy nửa cái!
- Tiểu Vy này, thực ra con người sống luôn phải sống trong hiện thực, nếu như không thể có kết quả tốt đẹp thì cậu hãy quên cái anh chàng trong điện thoại kia đi!
Xem mắt chẳng qua là hình thức làm quen giữa hai người với nhau, nghĩ được điều đó rồi trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu hay bài xích với nó nữa. Nếu như không có buổi xem mắt ấy, không có cái anh chàng Triệu Dương này thì tối nay, không biết cô sẽ phải đối mặt với những chuyện gì?
Khang Di đi đến bên quầy thanh toán, đảo mắt nhìn quanh. Cái cô gái ban nãy còn hùng hồn phản bác cô giờ đã biến mất không để lại chút dấu vết gì. Bhiện của cô ta lúc ấy khiến cho cô suýt chút nữa thì tưởng rằng mình nhìn nhầm. Vốn dĩ là chuyện mình nắm chắc trong tay, thế mà lại bị kẻ khác chiếm thế thượng phong. Khang Di lắc lắc đầu, rốt cuộc cô ta là ai? Có quan hệ thế nào với anh ấy? Đáng nhẽ ra cô nên tóm lấy cô ta mà hỏi cho rõ ngọn ngành.
Dù gì thì anh ấy với cô cũng chuẩn bị kết hôn rồi.
Những giọt mưa nhỏ xíu lất phất trong không trung. Khang Di đưa tay ra, hứng những giọt nước mưa vào lòng bàn tay. Sau khi tiễn bạn bè ra về, cô vốn định sẽ đi thẳng về nhà, chẳng hiểu sao cô lại đến trước chung cư của anh.
Khang Di lẩm nhẩm đếm số tầng. Anh ấy vẫn còn chưa ngủ, ánh đèn vẫn còn hắt ra ngoài cửa sổ. Có lẽ cô nên tìm một lí do nào đó để gõ cửa nhà anh, bởi vì anh không thích bỗng nhiên bị người khác đến làm phiền. Mặc dù trong lòng đã nghĩ vậy nhưng đến cuối cùng cô vẫn không thể kiềm chế được mình gõ cửa phòng anh.
- Em quên mang theo chìa khóa nhà!- cô cố bịa ra một cái cớ.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần tây được là lượt cẩn thận, ngồi trước bàn làm việc, bên cạnh còn bày cả chồng văn kiện. Anh mỉm cười với cô: - Chăn đệm ở phòng ngủ nhỏ đều sạch đấy!
Cô thực sự không thích nụ cười này của anh, nụ cười chỉ mang tính xã giao công việc, một nụ cười vạch định rõ ranh giới giữa anh và cô.
- Điện thoại của em hết pin rồi, cho em mượn điện thoại của anh đi!
Điện thoại của anh đang đặt ở trên bàn.
“Phím số một là phím gọi tắt cho anh ấy, nếu như cô còn nghi vấn thì cứ gọi điện cho anh ấy mà hỏi!”….không biết tại sao đột nhien cô lại nhớ đến câu nói ấy. Cô không nén nổi tò mò, ngón tay ấn thử vào phím gọi tắt số một.
Trên màn hình hiện ra một con số. Điện thoại còn chưa được kết nối thì cô đã ấn phím kết thúc cuộc gọi. Hóa ra phím số một của anh cũng có lưu một số điện thoại.
Là của Vân Vy.
Vân Vy không ngờ điều kiện của Triệu Dương lại tốt đến vậy, đã từng đi du học, gia đình cũng khá giả. Triệu Dương tới tấp “tấn công” cô bằng hoa tươi mỗi ngày, văn phòng của Vân Vy ngập tràn trong hoa tươi. Các bạn đồng nghiệp thấy vậy, ai nấy cũng trầm trồ: - Vân Vy, cái anh chàng ABC của cậu cũng lãng mạn ra phết đấy!
- Không phải như mọi người nghĩ đâu!
- Đừng giấu diếm nữa!
- Hôn lễ định tổ chức vào ngày nào rồi? Nói cho chúng tôi biết để chúng tôi còn chuẩn bị phong bì chứ!
- Không có chuyện đó đâu!
Mặc dù nói vậy nhưng quan hệ giữa cô và Triệu Dương cũng phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Chỉ có điều, cái gọi là tình yêu vẫn mất tăm mất tích.
- Thế thì gặp nhau ở nhà hàng tây gần công ty cô nhé!
- Ok!
Sau mấy lần gọi điện thoại, cuối cùng Triệu Dương cũng khiến cho Vân Vy phải đầu hàng. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cô đâu cần phải cố chấp như vậy?
Đối diện bên đường là một nhà hàng đồ ăn tây. Trong lúc chờ hết đèn đò, ánh mắt của Vân Vy chợt lướt qua một quán cà phê, rồi sau đó ánh mắt của cô không thể nào rời khỏi đó được.
Giang Nhan mặc com ple vô cùng lịch sự đang ngồi đối diện nói chuyện với ai đó. Chiếc áo sơ mi mặc trên người anh mềm mại tựa như lụa. Trông anh chẳng khác gì trước đây, nụ cười ấy vẫn vô cùng quyến rũ!
- Đến đâu rồi?
Nếu như không phải nhận được điện thoại thì có lẽ Vân Vy vẫn đứng ngây ra ở đó mà ngắm Giang Nhan.
- Tôi sắp đến nơi rồi!- cô bỏ điện thoại xuống, vội vàng chạy qua đường.
- Giang Nhan!- anh ngoảnh đầu lại.
- Nghĩ gì vậy?
Anh trầm ngâm một lát mới mở miệng: - Ở đây đèn đỏ nhanh thật đấy!
- Đúng thế, hơn nữa giao thông ở đây nổi tiếng là tồi tệ!
Trước đây vẫn nghe nói cho dù là lúc qua đường cô cũnghay nghĩ ngợi vẩn vơ, xem ra hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
- Chuyện này làm xong chắc là cậu sẽ được thăng chức đấy!
Anh cười nhạt: - Còn phải xem lợi nhuận ra sao đã!
- Kế hoạch cậu đưa ra chắc chắn không có vấn đề. Những con số dự tính khổng lồ chính là căn cứ thuyết phục lớn nhất!- nói đến đây người kia chợt ngập ngừng: - Chỉ có điều, Giang Nhan này, tôi rất tò mò, trước đây cậu làm việc ở đâu thế? Đừng có nói với tôi là cậu chỉ có hai năm kinh nghiệm này thôi nhé, chẳng ai tin nổi đâu!
Vừa mới bước chân vào ngành đã nhận được sự coi trọng của công ty A, chuyện này chẳng có mấy người có thể làm được.
-Chỉ là mấy nhân viên bình thường thôi mà!
- Nhưng mà tiền đồ rộng mở! Giang Nhan ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái bóng dáng ấy đã chìm vào trong biển người rồi. Kể từ sau khi nhìn thấy Giang Nhan, cô trở nên thất thần như người mất hồn. Những món ăn bữa tối hôm đó cô gần như chỉ nếm một miếng rồi gần như không động đũa nữa. Triệu Dương hào hứng kể cho cô nghe những hiểu biết của anh ta về những món ăn độc đáo này. Mặc dù đã cố gắnguối cùng nhưng bữa ăn hôm nay vẫn trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Món ăn cuối cùng được bê lên là món côn trùng, đặc sản của một vùng nào đó ở Vân Nam. Triệu Dương gắp cho Vân Vy, Vân Vy vội vàng xua tay từ chối. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô thử những món ăn kì dị như thế này. Triệu Dương mỉm cười nói: - Đây là món đặc sản của nhà hàng này, cô xem, có bao nhiêu người cũng gọi món này đấy! Vân Vy ngoảnh đầu nhifnquanh, đúng là có rất nhiều người ăn món này một cách ngon lành. Cô phục vụ mặc quần áo dân tộc Miêu nhìn thấy Vân Vy cau mày liền mỉm cười khuyên: -Đây là đặc sản của chúng tôi, cô có thể nếm thử xem thế nào, rất ngon đấy ạ! Triệu Dương gắp một đũa cho vào bát của Vân Vy, nói rất hàm ý: -Vân Vy, tôi biết cô rất khó thích nghi với những thứ lạ lẫm. Nhưng liệu chúng ta có thể thử tiếp nhận mà không tìm cách né tránh hay không? Những điều Triệu Dương nói vừa chững chạc vừa ấm áp, đặc biệt là cái giọng nói nghe như có vẻ thăm dò ấy vô cùng có sức thuyết phục. Có lẽ cô thực sự không nên mãi cố chấp như vậy…. Ăn đầy môt bụng chua, ngọt, cay, đắng, mặn…về nhà, dạ dày của Vân Vy bắt đầu cảm thấy khó chịu. Trước đây mỗi lần hẹn hò với Giang Nhan đều thầm than sao thời gian quá ngắn ngủi. Giang Nhan đưa cô về đến nhà rồi mà cô cứ đi một mấy bước lại quay đầu lại nhìn anh. Cho dù trời có lạnh đến mấy hai người cũng vẫn cam tâm tình nguyện ra ngoài để được gặp mặt nhau. Thế mà bây giờ ngồi trong xe của Triệu Dương, mưa chẳng đến mặt nắng chẳng đến đầu, nhiệt độ bên ngoài mỗi lúc một giảm, Triệu Dương quan tâm bật điều h cho cô….thế mà sao trong lòng cô vẫn không cảm nhận được thứ cảm giác năm đó khi ở bên Giang Nhan? Nếu như cô lấy lí do này để từ chối qua lại với Triệu Dương thì có lẽ người đời đều sẽ chê cười cô là ấu trĩ. Lại là một cuộc từ biệt mang tính xã giao, thế rồi hai người ai về nhà nấy. Vân Vy vừa lên cầu thang đã nghe thấy có tiếng người đang lẩm bẩm. - Vân Vy, cậu về rồi à?- giọng Tiểu Thu có vẻ hốt hoảng: - Điện thoại cậu tắt máy, tớ tìm cậu khắp nơi mà không thấy. Vân Vy cúi đầu mở túi xách lấy điện thoại ra. Màn hình đen sì, chắc là điện thoại hết pin. Vào đến nhà, Vân Vy liền với tay bật đèn. Ngoảnh lại nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Thu trắng bệch ra, đầu tóc rối tinh lên, mắt và mũi đều đỏ lên: - Vân Vy, tớ gửi nhầm kế hoạch rồi! Công ty Vân Vy chuẩn bị hợp tác với tập đoàn E, làm kĩ thuật trung tâm cho sản phẩm mới của họ. Sếp tổng rất coi trọng hợp đồng này, nửa năm trước đã điều một lượng lớn nhân lực đến tập đoàn E để lập kế hoạch. Bản kế hoạch này sau bao lần sửa đi sửa lại, cuối cùng vẫn mắc phải sai sót lớn đến thế. - Tớ cũng chẳng biết làm sao lại cầm nhầm chứ! Thường ngày Tiểu Thu không phải là một người sơ suất như vậy. - Tập đoàn E sát giờ mới bảo giao bản kế hoạch cho họ, tớ cuống quýt chân tay thế là lấy nhầm bản cũ đi phô tô rồi gửi cho họ. Ngày mai có hội nghị, đến lúc đó…. Kế hoạch của đối tác với bên mình không giống chưa nói đến hậu quả của việc nội dung kế hoạch không giống nhau, mà chuyện sơ suất này sẽ để lại cho đối tác những ấn tượng không tốt về công ty mình. - Tớ không dám nói với sếp. Tớ mà nói ông ấy chắc chắn sẽ…mà công ty bây giờ đang có chính sách cắt giảm nhân công…. Tiểu Thu chưa nói hết Vân Vy đã hiểu ý của bạn rồi. Kế hoạch đã bị gửi đi rồi, cái sai lầm này không thể cứu vãn được nữa. - Thế nên tớ nghĩ liệu có thể nghĩ ra cách gì giải quyết không? Vân Vy nhìn vẻ mặt như đang cầu cứu của Tiểu Thu, nói: -Thế cậu định thế nào? -Vân Vy…- Tiểu Thu hấp tấp nói: -Cậu có thể hỏi cái anh chàng ABC kia của cậu, hỏi xem anh ấy có quen ai bên tập đoàn E không? Những người tớ quen đều không có ai quen biết người bên E cả, cái anh ABC của cậu làm việc ở công ty nước ngoài, biết đâu chừng…. Vân Vy cầm điện thoại lên, do dự một hồi lâu. Triệu Dương từng nói cho dù có là chuyện gì anh ta cũng sẽ dốc sức giúp cô. Mặc dù cô chẳng muốn nhờ vả gì anh ta, nhưng trong hoàn cảnh này…. Cuối cùng cô vẫn nhấc máy lên gọi điện thoại cho Triệu Dương, nói sơ qua tình hình trước mắt. -Nói qua điện thoại không được rõ ràng, giờ cô đang ở đâu? -Tôi đang ở nhà! -Vậy thì tốt, tôi sẽ qua đó bây giờ! Vân Vy khẽ thở dài. -Vân Vy, thật làm phiền cậu quá! -Còn chưa biết có thể giúp được việc gì không mà! Chuyện của Tiểu Thu cô nhất định phải giúp đỡ. Mấy năm ở nơi đất khách quê người này, Tiểu Thu là người bạn thân nhất của cô. Mặc dù mọi người đều nói là đồng nghiệp thường không chơi thân thiết được với nhau, nhưng cho dù là về công việc hay cuộc sống thì Tiểu Thu luôn tận tâm chăm sóc cho cô. -Thế nào rồi? Triệu Dương cúp điện thoại, đi vào từ ban công nói: -Cậu ta không phụ trách đề án này, không thể nhúng tay vào được! Vân Vy có thể nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của Tiểu Thu bỗng chốc ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Thấy vậy Vân Vy đành hỏi tiếp: -Anh còn quen ai trong tập đoàn E không? Triệu Dương lắc đầu đáp: -Không. Tôi chỉ có một người bạn học làm việc ở đó. Tôi với cậu ta cũng chẳng phải thân thiết lắm. Nếu như cậu ta đã nói không phụ trách đề án này thì tôi cũng không tiện nói gì thêm Tiểu Thu định nói gì đó nhưng lại thôi. Triệu Dương hiểu ý của Tiểu Thu, vội vàng giải thích: -Các doanh nghiệp nước ngoài thường phân công rất rõ ràng, việc của người này người khác không được nhúng tay vào! Tiểu Thu cáu kỉnh lẩm bẩm: -Thực ra muốn giúp thì giúp được ngay ý mà! Triệu Dương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: -Tôi nghe nói trong đề án này, có rất nhiều công ty chiếm ưu thế tuyệt đối so với công ty cô, ví dụ như công ty A…. Công ty A, Vân Vy chợt nhớ đến Giang Nhan, nhưng Giang Nhan…. Triệu Dương tiếp tục giải thích: -Tập đoàn E rất kén chọn trong việc tìm bạn hợp tác. Tôi nghĩ cái đề án này sếp các cô khó mà giành được, dù gì thì công ty các cô cũng không có thế mạnh trên mặt này…- anh dừng lại một chút rồi bổ sung: -Thế cho nên cô có gửi sai kế hoạch hay không cũng chẳng quan trọng, phải chờ xem sếp của các cô nhìn nhận vấn đề này như thế nào thôi chứ thực ra chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì. -Trước mặt, cô nên đến nói rõ chuyện này cho sếp cô biết. Tiểu Thu cười tức tối: -Tôi không thể nói cho sếp biết chuyện này được! Đã nói đến nước này có nghĩa là đã chẳng còn cách nào cứu vãn nữa rồi. Vân Vy tiễn Triệu Dương xuống dưới lầu, im lặng không nói gì. Triệu Dương vào xe, kéo kính cửa sổ xuống và nói: -Vân Vy, có những chuyện cố gắng hết sức là được rồi, không nên quá cố chấp làm gì. Dù sao đó cũng là lỗi của cô ấy, cô không thể lúc nào cũng gánh vác sai lầm cho cô ấy được! -Cô ấy là bạn thân của tôi! -Trong công việc không có bạn bè! Không hiểu sao Vân Vy cảm thấy có chút khó chịu và khinh thường với những gì mà Triệu Dương nói. -Đồng nghiệp thì không thể trở thành bạn bè sao? -Vân Vy, tôi không có ý đó! Có những chuyện dễ dàng giúp được thì không nói làm gì, nhưng có những chuyện thực sự rất phức tạp. Hôm nay anh cầu cứu người ta, ngày mai anh sẽ phải trả ơn cho người ta. Nhiều lúc phải biết cân nhắc xem làm như vậy có đáng hay không. Dù gì cô ấy cũng không phải là người thân của cô. Giờ đã chẳng còn phải là thời học sinh nữa rồi, chẳng còn ai vô tư đi giúp đỡ người khác nữa đâu! -Anh nghĩ như vậy à? -Điều tôi nói là sự thực! Có những chuyện giúp đỡ người khác chẳng có lợi gì cho cô đâu. Sai thì đã sai rồi, gánh chịu hậu quả là trách nhiệm của mỗi người trưởng thành. Biết bao nhiêu người phải đối mặt với lỗi lầm do mình gây ra, sao cô ấy lại không làm được cơ chứ? Với lại là phúc hay là họa vẫn còn chưa biết mà? Những lời Triệu Dương nói như châm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Vân Vy. Thế mà trước đây anh ta còn nói dù có thế nào cũng sẽ hết lòng giúp đỡ cô. Hóa ra sự giúp đỡ mà anh ta nói chẳng qua cũng vẫn là một sự giúp đỡ cóhiệt hơn. Loại người như vậy có nên tin tưởng không? Anh ta có đáng để cho cô tin tưởng không? Có thể đây chính là cái mà người ta gọi là lí trí. Đàn ông đều có lí trí như vậy đấy! Triệu Dương đăm chiêu nhìn vào Vân Vy, nói: -Vân Vy, đừng trẻ con thế nữa! Hai người chia tay trong không khí chẳng vui vẻ gì. Vân Vy cảm thấy trong lòng thật khó chịu, u ám tựa như đêm đen. Tại sao lại không còn cái cảm giác đẹp đẽ trong cuộc sống nữa? Cũng giống như những bức ảnh mà Giang Nhan đã chụp, trong ánh bình minh mỏng manh, cô khẽ thổi bay những hạt bồ công anh, cô mỉm cười, nụ cười nơi khóe mắt cũng dần trở nên ố vàng. Giang Nhan không biết rằng lúc ấy cô đã nhìn trộm anh, đến gần nơi anh chụp anh là âm mưu đã được sắp đặt từ trước của cô. Cô thật sự rất muốn nhìn đôi mắt thuôn dài ấy khẽ nheo lại….một sức quyến rũ không thể kháng cự. Cô lặng lẽ chạy về nơi cắm trại của trường, các bạn cùng phòng thi nhau hỏi: -Nhìn gần có đẹp trai không? Cô lắc đầu nói: -Cũng chẳng đẹp lắm -Ờ….- đám đông thất vọng. Nếu như nói sự thật, không biết có bao nhiêu người sẽ thử bước vào tầm mắt của anh. Thế nên cô đã nói dối để giữ lại cái “đặc quyền” này cho riêng mình. Cô cứ tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một lần gặp tình cờ, ngào ngờ hơn một tháng sau, cô lại tình cờ gặp lại anh trong triển lãm ảnh thành phố. Trong khi cô đang rụt rè, lén lút nhìn anh thì anh đã tự nhiên đưa tay ra trước mặt cô nói: -Xin chào, tôi là Giang Nhan! Mặc dù anh ấy không điềm đạm và trầm lắng như những gì cô nghĩ, nhưng Giang Nhan lúc ấy cô cùng cởi mở và rạng rỡ. Mặc dù tưởng tượng về anh trong lần đầu gặp mặt không trùng khớp với anh trong hiện tại, mặc dù không hoàn mỹ như cô tưởng tượng nhưng anh vẫn khiến cho trái tim cô loạn nhịp. Vân Vy đã tìm ra số điện thoại của Giang Nhan. Cố ấn phím gọi. Điện thoại đã được kết nối. Cô rụt rè nói: -Anh Giang Nhan….- cô cố hít thở thật sâu rồi mới nói tiếp: -Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp Giọng điệu có vẻ lo lắng và ngần ngại của Vân Vy khiến cho Giang Nhan chợt nhíu mày: -Vân Vy…. Không hiểu sao vừa nghe thấy giọng nói của Giang Nhan là Vân Vy lại thấy trong lòng thanh thản hơn nhiều. Ít nhất thì trước đây Giang Nhan chưa bao giờ từ chối cô điều gì. Cô lại chìm vào trong ảo giác trước đây của mình. -Tôi sẽ đến chỗ anh, hoặc là anh chọn một địa điểm nào đó đi!- Vân Vy siết chặt điện thoại trong tay, tim cô đập nhanh đến mức khiến cho lồng ngực đau thắt, những ngón tay bắt đầu rịn mồ hôi. -Nói cho tôi địa chỉ của cô, tôi sẽ đến đó! Trong lúc đợi Giang Nhan đến, Vân Vy thầm nghĩ, cô có phải quá mạo muội không? Nếu như không phải vì những lời nói của Triệu Dương đã làm cô kích động thì có lẽ cô đã không làm như vậy. Cô lại thuật lại sự tình lần thứ hai. Đôi lông mày anh khẽ nhíu lại. Cô dường như đang trở về với lần đầu tiên gặp anh. Nhành dây leo héo úa trong lòng cô dường như đang sống lại. Thật chẳng ngờ bao nhiêu năm sau gặp lại, tưởng tượng của cô về nh trong lần đầu tiên gặp mặt với anh trong hiện tại hoàn toàn trùng khớp và càng đẹp hơn so với anh ở trong kí ức của cô. Vân Vy không thể kiềm chế nổi tâm trạng vui vẻ của mình, vì vậy cho dù là những lúc anh trầm ngâm thì cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh. -Chớ lo lắng!- anh mỉm cười nói: -Để tôi nghĩ cách!- anh đứng dậy đón lấy tập kế hoạch trong tay Tiểu Thu, sau đó ngoảnh đầu sang nhìn Vân Vy: -Cô cứ chờ tin của tôi! Nhìn theo cái bóng cao lớn của anh, Vân Vy lại không kìm được lòng, vội vàng xỏ giầy đuổi theo anh: -Tôi đi với anh! Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi ngẩng đầu lên nhifncoo, ánh đèn vàng mê hoặc bao trùm lấy anh: -Muộn lắm rồi! Nhưng cô vẫn ngang bướng không chịu quay về. Xin anh, chỉ một lần này thôi! -Tôi đi trước, cô theo sau nhé! Vân Vy gật đầu lia lịa. Anh vừa bước xuống cầu thang vừa tránh để không che mất ánh đèn, lắng tai nghe bước chân của cô và ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cứ như thể anh biết là cô bị bệnh quáng gà, nếu không thì anh đã không vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn cô như vậy. Trước đây Giang Nhan rất sơ ý, không biết rằng cô bị quáng gà. Lúc ấy cô chỉ biết túm lấy áo anh, bám sát vào người anh, nghe theo nhịp bước chân anh. Lúc đó cô đã nghĩ, hai người bọn họ giống như một con quái vật bốn chân kì dị. Vân Vy thất thần suy nghĩ, chẳng may bị trượt chân, cả người cô đổ ập xuống. Cô vừa kịp la lên một tiếng thì đã thấy vai mình được bàn tay của ai đó giữ lại, gò mà mềm mại của cô áp sát vào cổ áo sơ mi lành lạnh của anh. Mặt của cô nóng bừng lên như bị sốt, vừa mở miệng định nói cám ơn thì anh đã lập tức thả tay ra rồi quay người đi tiếp, cứ như thể chỉ cần cô hơi tiến lại gần là anh sẽ lập tức tránh xa ra vậy. Cô không nên yêu cầu quá nhiều ở anh, hai người chẳng qua chỉ là những người bạn bình thường, anh chịu giúp cô đã là may mắn lắm rồi! -Liệu có phiền phức lắm không?- cô rụt rè hỏi. -Không đâu. Giọng nói lạnh lùng của anh khiến cho cô cảm thấy như đang ngồi trên thảm đinh. Ban nãy rõ ràng vẫn còn rất ổn, cô không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Cô giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên ngồi xuống ghế trước xe. Vô tình cô nhìn thấy ở trên xe có một tấm thiệp cưới màu đỏ chói. Cô nhớ cô đã từng nằm mơ một giấc mơ rất kì lạ, mơ thấy trên tờ giấy đăng kí kết hôn của Giang Nhan không ghi tên cô mà là tên của người khác. Sau khi tỉnh lại, cô liền nói với Giang Nhan: -Giang Nhan, nếu như anh lấy người khác em phải làm thế nào? Giang Nhan mỉm cười nói: -Chỉ là một giấc mơ mà thôi! Nhưng cô vẫn bướng bỉnh truy hỏi: -Nếu như ác mộng thành thật thì sao? Giang Nhan giơ hai tay lên như kiểu đầu hàng nói: -Anh thề là cả đời này sẽ không lấy ai ngoài Vân Vy. Thế mà giờ đây cơn ác mộng của cô đã thành hiện thực. Con người anh và cả trái tim anh đều đã không thuộc về cô nữa rồi. -Anh sắp lấy vợ à?- cô khó khăn lắm mới mở miệng hỏi anh câu này. Anh chỉ khẽ ậm ừ một tiếng trong bóng tối. Câu nói chúc phúc vừa ra đến cửa miệng đã trở thành: -Có thể hạnh phúc như vậy….chúc mừng anh!- đôi môi khẽ run lên, Vân Vy không tự chủ được mình, đưa mu bàn tay lên dụi mắt. Anh im lặng một lát rồi hỏi: -Em -Em á?- cổ họng cô như tắc nghẹn như bị cái gì đó đè vào, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn cố tỏ vẻ vui vẻ: -Em không vội! -Em muốn tìm người thế nào? Anh dường như tiện miệng hỏi vậy mà thôi. Cô không kìm được lòng, he hé cửa kính xe, những lọn tóc của cô bị gió thổi rối tinh. -Em chưa nghĩ đến!- chỉ cần nghĩ đến chuyện anh hỏi cô chuyện này bằng một giọng điệu rất thản nhiên, trong lòng Vân Vy lại cảm thấy vô cùng chua xót, trái tim cô như bị đá tảng đè phải. Vân Vy nhớ lại trước đây, Giang Nhan thường nắm lấy tay cô nói: -Vân Vy, anh không thể không có em, thật đấy!- anh tì cằm lên vai cô, vòng tay ôm chặt eo cô: -Cho dù là ai cũng không thể cướp em khỏi anh được, dù là ai cũng không được! Những lúc ấy cô chỉ cười anh ủy mị. Cô đưa tay lên vuốt phẳng những nhăn giữa lông mày anh, anh liền chộp lấy tay cô, càng siết chặt cô trong vòng tay và lặp lại những lời nói đầy dịu dàng đó. Thế mà giờ đây nói đến chuyện này, anh lại vô cùng bình thản, cứ như thể chẳng có chút liên quan gì đến anh. Vân Vy ngẩng đầu hứng những làn gió phả tới. Cô hít thở thật sâu, chỉ sợhe thấy hơi thở đang rối loạn của mình. Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người đó ở trong lòng cô một ngày nào đó sẽ không còn bên cô. Từ trước đến giờ cô luôn tự lừa gạt mình, luôn sống trong ảo tưởng. Dưới ánh đèn mờ mờ, nhìn vào nụ cười gượng gạo của cô, Giang Nhan đột nhiên lại không kiềm chế được ý muốn đưa tay ra ngăn lại nụ cười ấy. Nụ cười ấy của cô thật sự rất xấu, những câu chúc phúc cô nói ra cũng chẳng mấy lưu loát, giọng nói có vẻ nghẹn ngào khiến cho người khác nghe thấy chẳng dễ chịu chút nào. Anh vốn không định có quan hệ quá thân thiết với cô, nhưng vừa nhận được điện thoại của cô, anh đã vội đi ngay mà chẳng buồn mặc thêm áo khoác. -Đóng cửa lại đi!- nhìn cô thu mình trên ghế như một con thú bị thương, trong lòng anh lại thấy chua xót. -À vâng, xin lỗi anh!- cô vô tình quên mất rằng anh chỉ mặc có độc một chiếc áo sơ mi mỏng trên người. Vân Vy ngồi trong xe, nhìn Giang Nhan nói chuyện với bạn qua tấm cửa kính ô tô. Vân Vy nhìn thấy Giang Nhan đưa bản kế hoạch cho bạn nhưng không nghe thấy hai người ấy nói gì, chỉ thấy người đó liên tục nhìn về phía mình. Thẩm Bình xoay người nhìn về phía xe của Giang Nhan. Lần này công ty A hợp tác với tập đoàn của bọn họ mà chưa lần nào Giang Nhan đến tìm anh nói chuyện, vậy mà hôm nay vì chuyện này mà tìm đến tận nhà anh. Rốt cuộc là ai mà lại khiến cho Giang Nhan chịu giúp đỡ như vậy? Mặc dù nhìn không rõ nhưng Thẩm Bình có thể khẳng định chắc chắn người đang ngồi trong xe là nữ. Tập đoàn của họ với công ty A đã không ít lần tổ chức tiệc tùng, mọi người ai nấy đều dẫn theo nửa kia của mình. Trong khi đó Giang Nhan lúc nào cũng một mình lẻ bóng, đây là lần đầu tiên thấy có con gái xuất hiện bên cạnh anh. Thẩm Bình bạo gan đoán: -Bạn gái hả? Giang Nhan chỉ cười mà không phản bác. -Đúng là trai tài gái sắc! Thật không ngờ câu tán dương xã giao của Thẩm Bình lại đổi lại được một tràng cười vui vẻ của Giang Nhan. Xem ra điều Thẩm Bình đoán là chính xác: -Lần sau có hoạt động gì nhớ phải dẫn chị dâu đi cho chúng tôi làm quen đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.