CHƯƠNG 13.
Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ dài, ba người lên phi cơ bay tới thành phố biển.
Giao thông phát triển nên chỉ sau ba giờ họ đã đến sân bay Phố Đông.
Hôm nay là ngày cao điểm vận chuyển hành khách. Bởi vì có nhiều người nghỉ phép nay đã trở lại, hơn nữa Phố Đông là sân bay quốc tế, nên mỗi ngày có rất nhiều chuyến bay. Hành khách bao gồm nhiều chủng tộc mang màu da khác nhau, nói đủ các loại ngữ điệu ngôn ngữ trên thế giới, thậm chí Song Hỉ còn nhìn thấy người Ả Rập mặc áo choàng trắng… Cảnh tượng ở sân bay làm cho cậu cảm nhận được “Đây quả thực là một thành phố quốc tế”.
Tương Văn Đào và Song Khánh kéo hành lý đi giữa dòng người rộn ràng nhốn nháo, vẻ mặt rất tự nhiên. Hơn nữa Song Khánh còn cầm một cái bóp đầm nhỏ, tiếng giày cao gót nện trên mặt sàn bóng loáng, phát ra thanh âm có tiết tấu.
Người đã quen với thành phố này quả nhiên có khác.
Không như cậu, nhiều người như vậy, kỳ thực rất lo lắng sẽ lạc mất bọn họ. Nghĩ đến một loạt phiền phức ở phía sau… liền cố gắng mở to mắt, theo sát hai người.
Song Khánh quay đầu lại nhìn cậu một cái, tốc độ hơi chậm lại.
Cô cười nói: “Ca, em đi cùng anh.” Nói rồi thoải mái khoác lấy tay cậu.
“…” Song Hỉ cảm thấy em gái của mình là một người hiểu biết và rất tâm lý. Cậu cũng không để ý thấy là nhờ có Tương Văn Đào quay lại nhìn cậu, rồi nhắc nhở Song Khánh.
Ngoài sân bay đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-lam-ban-trai-cua-em/37287/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.