CHƯƠNG 5.
Chuyện này đã trôi qua nhiều năm, ngay cả đương sự Song Khánh cũng không còn nhớ mình ở thời niên thiếu ngây thơ đã từng dùng biểu tình say mê nói ra những lời như vậy.
Chỉ là Diệp Song Hỉ thì nhớ rất rõ.
Song Khánh hình dung về một con người hoàn mĩ như vậy, làm cho cậu nhịn không được theo bản năng để ý những người xung quanh mình, sau đó hình ảnh khuôn mặt cao ngạo của Tương Văn Đào bỗng hiện ra.
Thật sự, thời trung học Tương Văn Đào rất phù hợp với hình tượng trong mơ ước của Song Khánh: anh có thành tích tốt, lại là chủ lực của đội bóng rổ, nếu như trộn lẫn anh vào một đám người thì vô cùng hiển nhiên sẽ khiến anh trở thành hạc giữa bầy gà.
Một nam sinh xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ được nữ sinh yêu thích.
Có rất nhiều nữ sinh thầm mến anh, trong trường có, ngoài trường có, sơ trung có, trung học cũng có nốt, có cô thì xấu hổ thẹn thùng nhờ người gửi thư tình, nhưng cũng có người rất can đảm đi thẳng vào vấn đề nói “Chúng ta quen nhau đi”… Nhớ lại một thời niên thiếu ngây ngô, Song Hỉ không khỏi mỉm cười.
Tương Văn Đào và Song Khánh… quả thực là có duyên phận. Nói không chừng tương lai sau này sẽ trở thành em rể của mình cũng không chừng.
Buổi tối, bà Diệp chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn.
Có đồ ăn ngon thì không thể không có rượu, cho nên trên bàn ăn cũng đặt vài chai.
Đây là do Tương Văn Đào mang đến làm quà gặp mặt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-lam-ban-trai-cua-em/37279/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.