Con gái đi xa trở về nhà, ba mẹ Diệp bên ngoài đã bộc lộ ra tình cảm vui sướng tràn trề, nhìn thấy người khách không mời mà đến Tương Văn Đào, lại cười đến rạng rỡ.
Cũng không thể trách họ tự mình đa tình.
Nếu một người đàn ông phong độ như vậy, không ngại tốn kém mua vé máy bay khứ hồi cho cô, sau đó lại cố ý đi theo về nhà nhân dịp cuối năm, nhưng cô lại nói bọn họ không phải là cái quan hệ kia thì ai mà tin.
Cho nên ba mẹ Diệp cứ cười tủm tỉm, nhìn Tương Văn Đào bằng ánh mắt tán thưởng dành cho chàng rể tương lai, làm cho huynh muội hai người có khổ mà không thể nói ra.
Ba người về đến nhà thì trời đã khuya, mặc dù trong lòng có chất chứa tâm sự, nhưng vì lâu ngày mới gặp lại, nên có nhiều điều muốn nói. Cuối cùng vẫn là mẹ Diệp kêu bọn họ đi ngủ: “Ngày mai còn nhiều thời gian để nói chuyện, giờ muộn quá rồi, trước ngủ đi, hành lý để ngày mai soạn cũng được.”
Nói đến ngủ, phải nói đến vấn đề phân bố phòng ngủ──
Theo góc nhìn của mẹ Diệp, mặc kệ con gái cùng Tương Văn Đào rốt cuộc có tiến đến bước kia── khụ khụ, cho dù có quan hệ thân xác, nhưng vẫn chưa kết hôn, ở trước mặt cha mẹ, làm gì cũng phải thu liễm một chút, cho nên cùng phòng là không thể được! Chỉ có thể giống như lần trước, để Tương Văn Đào ngủ cùng Song Hỉ.
Vừa nghe qua sự an bài này Song Khánh liền liếc mắt một cái, ánh mắt cổ quái: Mẹ, người bảo hộ sai đối tượng rồi…
Song Hỉ xấu hổ dưới cái nhìn phức tạp của em gái cùng Tương Văn Đào đi lên lầu. Trên sân thượng phong cảnh vẫn như trước, Tương Văn Đào vừa vào cửa đã thành thật không khách khí đi thẳng đến bên giường, gieo mình nằm xuống tay chân xoải ra tứ phía: “Mệt chết đi được──”
Song Hỉ khóa kỹ cánh cửa, mở vali đựng hành lý bên cạnh, lấy ra khăn tắm, quay đầu thấy anh vẫn còn nằm, đi qua kéo dậy:“Ngồi lên tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ tiếp.”
Tương Văn Đào hừ một tiếng rồi bất động.
“Đừng giả bộ nữa, ngồi dậy đi!”
Tương Văn Đào không vui, “Không muốn động đậy, hay là em giúp anh tắm đi.”
“… Anh nằm mơ đi.” Song Hỉ quay đầu bước đi.
Từ phòng tắm đi ra, phát hiện trên giường người nọ vẫn duy trì tư thế cũ, dường như đã ngủ rồi. Không biết làm như thế nào, Song Hỉ nhìn mà thương chết đi được.
Cậu cũng biết Tương Văn Đào mấy ngày nay bận rộn, chắc là rất mệt.
Vì tập trung tinh thần cho trận đánh ác liệt này, anh đã đem công tác cuối năm dồn lại làm cho xong. Công việc đã nhiều, lại phải lo nịnh bợ Song Khánh, rồi mua quà cáp cho cha mẹ Diệp, lại còn phải động viên tinh thần không để mình nhụt chí rút lui… Những việc này tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết, rốt cuộc anh cũng chỉ là người bằng xương bằng thịt, đâu phải là người máy.
Trong lòng mềm nhũn, Song Hỉ không lên tiếng quay lại phòng tắm, nhúng một cái khăn nóng đem ra. Tương Văn Đào nhắm mắt, ở phía dưới có một quầng thâm, rõ ràng là không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Song Hỉ nhẹ nhàng thay anh lau mặt, khóe mắt, rồi lỗ tai tất cả đều được cẩn thận lau sạch. Lau một hồi thấy khóe miệng người này hơi hơi nhếch lên, dường như cảm thấy thỏa mãn. Biết người này kì thật không có ngủ, Song Hỉ tay chậm lại một chút, cũng không đem khăn ném lên mặt người nọ, chỉ chậm lại một chút sau đó lại tiếp tục động tác của mình.
Lau mặt sạch rồi, lại lau tới tay. Mở bàn tay to của anh ra, mỗi một ngón tay cậu đều cẩn thận chiếu cố đến. Tương Văn Đào bình thường nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ngẫu nhiên lại bày ra bộ dáng giống như tiểu hài tử, thật khiến cho người ta khó có thể kháng cự.
Lau một hồi, Tương Văn Đào cũng chầm chậm nắm lấy tay cậu, Song Hỉ ngẩn ra, giương mắt nhìn lại, người nọ đã mở mắt, đang nhìn mình không chớp lấy một cái.
Hai người tầm mắt giao nhau trong chốc lát, Tương Văn Đào cười hỏi: “Vài thập niên về sau, khi anh trở thành một ông lão, em vẫn có thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh chứ?”
Lời này vừa hỏi ra, Song Hỉ sợ run cả người.
Đây là… ước hẹn bên nhau đến bạc đầu?
Hình ảnh cậu nghĩ đến chính là mặt trời buổi chiều ngả về tây, hai ông lão đầu tóc trắng xóa, một người ngồi trên xe lăn, còn người kia đẩy xe cùng nhau đi dạo. Điều Tương Văn Đào nghĩ đến lại còn xa hơn nữa, anh tưởng tượng ngày nào đó đại nạn xảy ra, trên người anh cắm đầy dây nhợ giống như tơ nhện, rồi đến lúc anh trở về với hư không, lưu lại Song Hỉ một mình làm sao bây giờ?
Tưởng tượng như vậy liền cảm thấy bất an ngồi bật dậy, thốt lên: “Quên đi, dù sao thì em cũng chết trước anh. Có câu nữ nhân thường chết trước phu quân, em tuy rằng không phải nữ nhân…”
Song Hỉ thần sắc dịu xuống, “Đầu năm đầu tháng nói chuyện này để làm gì.” Dừng một chút, cắn môi dưới, dường như có chút khó khăn nói: “Dựa vào cái gì nói em sẽ chết trước, ngày mai em liền rèn luyện thân thể, muốn sống lâu hơn anh.”
Tương Văn Đào cười: “Vậy anh cũng tu luyện, hai người chúng ta thách đố với nhau sống lâu, làm một đôi lão yêu ngàn năm.”
Song Hỉ suy một tiếng, không biết nên khóc hay cười, Tương Văn Đào hôn phớt lên môi cậu rồi chạy vào nhà tắm.
Nghe bên trong tiếng nước chảy rào rào, Song Hỉ mới đầu trên mặt còn có nét cười, dần dần gợi lên đầy bụng tâm sự, hoảng hốt, chậm rãi nằm xuống.
Về nhà ngày thứ hai đã là đêm ba mươi.
Cảm thấy thẹn trong lòng, Song Hỉ làm đủ mọi việc, từ mua thức ăn cho đến nấu nướng cậu đều bao thầu, làm được một bàn lớn bữa cơm đoàn viên.
Mở rượu, ba Diệp đón tiếp Tương Văn Đào ngồi vào vị trí, mọi người còn lại cũng kéo ghế dựa ngồi xuống, mời rượu cụng ly, không khí thật là náo nhiệt.
Mẹ Diệp uống ly rượu đỏ, trong lòng cao hứng, gương mắt nhìn, ba lần bốn lượt nhìn từng chỗ ngồi, tất cả đều đẹp, chỉ tiếc là không được hoàn mỹ, vẫn thừa ra một cái ghế.
Lúc trước đặt bộ bàn ghế này, cố ý làm sáu cái ghế. Song Khánh nói thừa, vẫn là Song Hỉ hiểu được tâm ý của cha mẹ, cười nói: “Không thừa đâu, hai chúng ta mỗi người lại mang thêm một người về, cũng vừa đủ.”
“Nga… vậy rồi con nít ngồi đâu?”
“Tiểu hài tử nếu có về sau lại mua thêm, con cũng đâu nhanh như vậy.”
Chớp mắt một cái mà đã ba bốn năm, hai cái ghế trống rốt cục cũng có người chiếm một cái… Tuy rằng khi hỏi con gái, Song khánh luôn không chịu thừa nhận, nhưng sự thật hiển hiện trước mắt, xem ra chàng rễ chính là Tương Văn Đào rồi. Mẹ Diệp rất là cảm khái, mỉm cười nhìn Song Khánh và Tương Văn Đào. Con gái đã có ý trung nhân, đứa cháu chắc cũng không còn lâu nữa.
Mẹ Diệp ý nghĩ vừa chuyển liền nhớ đến đối tượng mà dì Ba muốn giới thiệu, lễ mừng năm mới tất cả mọi người đều vội, thăm mồ mả rồi đi viếng chùa, so với bình thường không còn rảnh rỗi, nhưng dù cho có vội như thế nào cũng phải hẹn ngày gặp mặt, nếu như tiến triển thuận lợi, sang năm sáu cái ghế, sẽ không còn trống.
Tưởng tượng như vậy, mẹ Diệp trong lòng tràn đầy vui mừng: “Song Hỉ à.” Bà quan tâm hỏi, “Con xem hẹn ngày mùng ba được không, chúng ta đến chỗ dì Ba, kêu dì ấy hẹn cô bé kia ra, các con gặp mặt nói chuyện”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]