Đêm đến, Song Hỉ nằm mơ một giấc mộng rất cổ quái.
Trong mơ cậu biến thành phụ nữ, mặc trang phục sườn xám truyền thống của Trung Quốc, đang quỳ gối dưới chân Tương Văn Đào. Còn Tương Văn Đào chễm chệ ngồi trên ghế chủ vị, trước mặt một đoàn người, anh khoác trường bào đạo mạo, chậm rãi dạy bảo: “……….Nếu đã vào cửa Tương gia, từ nay về sao phải giữ đạo làm vợ, tuân theo gia huấn. Làm trâu làm ngựa, cũng không được oán hận ——”
Song Hỉ ngọ nguậy tỉnh lại, nhớ lại cảnh trong mơ, làm cậu buồn bực nửa ngày. Khi kể cho Tương Văn Đào nghe, anh cười đến mức không thở nổi, cúi đầu dụi dụi tựa lên vai cậu.
“Còn cười! Đều do câu “bà xã bé bỏng” của cậu hại tớ!” Song Hỉ thẹn quá hóa giận, vừa động bờ vai, đã hất đầu Tương Văn Đào ra.
“Vậy sau này không gọi cậu là bà xã nữa, gọi là “vợ” được không?” Tương Văn Đào cười cười, không sợ chết tiếp tục trêu chọc. “Dù sao lúc trước đi học, cậu cũng là “vợ” của tớ còn gì.”
Anh nói như vậy, làm Song Hỉ nhớ lại kỉ niệm năm đó, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Khi đó các nam sinh —— mà không chỉ riêng nam sinh, các nữ sinh cũng đều tùy ý gọi nhau là vợ chồng. Cậu và Tương Văn Đào thường đi chung, lại hay giặt quần áo cho anh, vì thế mọi người đều nói “Đúng là đảm đang quá đi ~” sau còn dùng danh xưng “vợ Tương Văn Đào” để gọi cậu.
Lại nói lúc đó hai người còn có một đứa con nuôi, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-lam-anh-trai-cua-em/51817/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.