Tối hôm đó, trong khi hai mẹ con ở dưới tầng thân mật tâm sự về chuyện hôn nhân thì trên sân thượng Tương Văn Đào cũng đang rèn sắt khi còn nóng, tiến hành tẩy não Song Hỉ.
Hai người đứng trong vườn hoa hút thuốc tán gẫu, Tương Văn Đào như đang say sưa nói về đời người với bạn của mình. Giọng nói của anh vốn mang theo từ tính, giờ phút này lại nói ra những lời nghiêm túc như vậy, từng câu từng câu đều đánh trúng vào lòng người, tràn ngập sức thuyết phục.
“………..Cậu cứ sống như thế này cũng không phải là chuyện tốt.”
“Cây rời đất thì chết, người chuyển đi thì sống”, tớ không dám nói trước sau này cậu có thể lập nên nghiệp lớn gì, nhưng còn tốt hơn là ở lại đây. Ít nhất đến thành phố sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Người khác ra ngoài làm việc, không có người thân quen, có lẽ sẽ dè dặt hơn, nhưng cậu còn có tớ và Song Khánh, cũng không phải người ngoài, chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu…..”
“Về phần bác trai bác gái, tớ thấy sức khỏe hai người họ cũng không kém đến vậy. Nói thật, tình cảnh cậu bây giờ, chẳng những không chăm sóc được cho họ, ngược lại càng làm hai bác lo lắng hơn. Tận hiếu, không nhất thiết phải hầu hạ dưới gối, làm cho cha mẹ không cần bận tâm về tương lai của mình, cũng chính là bổn phận của người con……..”
Song Hỉ cúi đầu im lặng không nói, nhưng trong đầu cậu từng dòng suy nghĩ vẫn trào lên không ngừng nghỉ.
Đương nhiên cậu biết những lời Tương Văn Đào nói rất có lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-lam-anh-trai-cua-em/51815/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.