Tương Văn Đào khẽ cười rồi lựa lời khuyên nhủ cậu: “Song Hỉ, bây giờ cậu đang kích động, đừng vội quyết định điều gì…… Để mai ha, sáng mai ngủ dậy rồi tính được không? Bây giờ cũng muộn quá rồi, nào, cậu uống sữa đi, uống xong nhớ nghỉ ngơi nhé!” Dứt lời, anh nhét cốc sữa vào tay cậu.
Song Hỉ không đáp lời. Nhẹ cắn môi, chăm chú nhìn cốc sữa kia hồi lâu, đôi mắt thâm quầng của cậu mới ngước lên nhìn Tương Văn Đào: “Cậu không bỏ cái gì vào cốc đấy chứ?”
Nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ không đa nghi như vậy. Nhưng bây giờ, cậu rất nghi ngờ cái gọi là “nhân phẩm” của Tương Văn Đào, không thể không cảnh giác được.
Sự nghi ngờ của Song Hỉ làm Tương Văn Đào xấu hổ, đồng thời cũng khiến anh bị tổn thương. Anh nhìn Song Hỉ, thấp giọng hỏi: “Trong lòng cậu bây giờ, tớ là người quá quắt đến vậy sao?”
Ánh nhìn của Tương Văn Đào quá mãnh liệt buộc Song Hỉ phải quay mặt đi, từ chối trả lời. Tương Văn Đào đợi một lúc vẫn không thấy cậu nói gì, dường như anh đã bất lực, đành thở dài.
“Song Hỉ…… Tớ thích cậu. Tớ muốn được cùng cậu, đi hết cả đời này……. Cả đời, là một chặng đường rất dài, thế nên tớ không muốn che giấu những khuyết điểm của mình, nếu không thì mệt chết rồi. Cậu nói tớ ích kỉ cũng được, mắng tớ phóng đãng cũng tốt, tớ chính là người như thế.” Anh ngập ngừng, đôi bờ vai như chùng xuống. “Có câu này, có thể cậu không thích nghe, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-lam-anh-trai-cua-em/2383300/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.