Ông Diệp theo phản xạ lui lại vài bước, rồi như bừng tỉnh mà mạnh miệng:
“Cậu làm vậy là có ý gì?”
Tương Văn Đào ung dung đáp lời: “Bác trai, cháu quỳ xuống không phải là thừa nhận mình sai, cháu và Song Hỉ tâm đầu ý hợp, khi đến với nhau cũng đều suy nghĩ kĩ càng cả rồi, chúng cháu không sai. Chúng cháu chỉ có lỗi khi vì chuyện này mà hai bác buồn lòng.” Anh ngừng lại, khi ngẩng mặt lên thì đề tài câu chuyện đã chuyển sang hướng khác:
“Sinh ra ở đời, muốn tìm một người tâm đầu ý hợp với mình thật chẳng dễ dàng, chúng cháu đều không muốn để vuột mất. Tuy rằng thật có lỗi, nhưng cháu vẫn muốn xin hai bác tác thành cho chúng cháu.”
Khí chất của anh vô cùng xuất chúng, hơn nữa thái độ nói chuyện lại cực kì chân thành, cho dù ông Diệp có muốn nổi giận cũng không được, ông cảm thấy khó tin nhìn anh hồi lâu rồi mới nói: “Hai thằng đàn ông sống với nhau, hai đứa không sợ người ta sẽ đàm tiếu sao? Miệng lưỡi thế gian đáng sợ đến mức nào, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để dìm chết người khác!”
Tương Văn Đào cười buồn, mềm mỏng thuyết phục: “Bác trai, xã hội bây giờ nhân tình ấm lạnh, có ai còn lòng dạ nào đi quản chuyện nhà người khác ạ. Cho dù người ta có bàn ra tán vào, cũng chẳng nói mãi được. Vả lại xã hội bây giờ tư tưởng cũng tiến bộ hơn xưa, chẳng phải chỉ cách đây mới trăm năm về trước, chuyện tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-lam-anh-trai-cua-em/2383258/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.