Tôi và Phong không ai gọi cho nhau. Thế là cũng không làm hoà luôn. Tôi nhớ da diết, nhớ giọng trầm ấm đó. Nhưng dặn bản thân không được gọi, phải cố kiềm chế. Nhiều lúc tôi lên facebook đăng ảnh cùng caption "Bệnh rồi, ai quan tâm tới My không!?". Mấy đứa bạn ở Việt Nam cứ hỏi thăm xuýt xoa, bạn ở Đức thì gặp tôi hỏi đã bớt bệnh chưa. Chỉ riêng một người không hề quan tâm đến. Thôi, người ta quên tôi thật rồi. Mà tôi là gì mà khiến người ta quan tâm? Là gì? Tự nghĩ rồi thấy bản thân quá là ảo tưởng.
....
Thời gian qua nhanh. Cũng đã đến ngày tôi hoàn thành khoá học trở về nước. Cả gia đình bác hai về cùng tôi, có cả Mark nữa. Cậu ấy nói muốn sang Việt Nam chơi vài tháng. Chơi vài tháng cơ đấy.
Máy bay đáp lúc bảy giờ tối. Tôi gặp gia đình, lòng vỡ oà trong hạnh phúc. Chạy lại ôm chầm lấy mọi người. Nhớ quá đi mất. Hải Minh có dẫn bạn gái đến nữa. Con bé thấy tôi thì kính cẩn cúi đầu chào chị. Xinh quá đi, Hải Minh nói tháng sau hai đứa cưới. Chị dâu cứ gọi tôi là chị, ngại chết đi được. Nhiều lần tôi và cả bố mẹ tôi nhắc nhở rồi, nhưng con bé cứ cười bảo "Khi nào cưới rồi con sửa sau ạ". Người đâu mà xinh đẹp lại hiền nữa. Hải Minh thương con bé cũng đúng.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn tối. Buổi tối cùng gia đình, cùng nhà bác hai, cùng cậu bạn Mark, cùng với chị dâu tương lai. Ăn uống xong thì về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-ben-em/2369882/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.