Sáng hôm sau, Nhi hẹn Ngọc Anh ra nói chuyện ở chỗ ban công.
- Là cô bài trò phải không? – Nhi đứng dựa vào lan can, mắt nhìn thẳng Ngọc Anh.
- Chuyện gì tui không biết - Ngọc Anh cố giả nai.
- Ở đây không có ai đâu không cần giả bộ.
- Giả bộ chuyện gì? - Ngọc Anh cười nhết môi.
- Được rồi. Tôi không dài dòng. Tôi không hẹn cô ra để tám chuyện. Chuyện hôm qua tôi có thể bỏ qua. Nhưng đừng làm phiền tôi hay bạn bè tôi lần nào nữa, nếu không thì đừng trách tôi vạch mặt cô.
- Nói gì nghe sợ vậy. Tao thích thì tao cứ làm đó?? Vạch mặt tao sao? Thật nực cười - Ngọc Anh khoanh tay, biểu môi.
- Để rồi xem.– Nhi bước từng bước chậm nhưng hùng hổ, đôi mắt sắc lạnh tiến về phía Ngọc Anh.
- Ôi tao sợ quá. Tui bây ra đây đi. - Ngọc Anh kêu đồng bọn đang nấp gần đó ra.
- Chơi lớn à. Nhưng tôi nhắc cho nhớ đây là trường học.
- Ở trường thì thế nào. Tao cân hết. – Ngọc anh ra hiệu cho mấy đứa kia canh giữa và che chắn, tiến tới đẩy Nhi ngã về phía sau. Nhỏ Nhi bị đánh hôm qua cò đâu ê mình nên ngã bệch xuống.-Tao coi mầy lớn lối đến cỡ nào.
Nhi không nói gì, chỉ cười nhạt.
- Cứ ra tay, nếu cô không nghĩ tới hậu quả. - nhỏ nhìn Ngọc Anh mặt sắc lạnh.
- Còn mạnh miệng. Tao coi mầy mạnh miệng tới bao lâu. Để xem mầy làm được gì. - Ngọc Anh nói rồi nắm áo Nhi
*bựt*
Một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-bao-ve-em-nguoi-con-gai-den-tu-tien-gioi/186196/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.