Vấn đề này Thẩm Nịnh Nhược không phải suy đoán trống rỗng, cô dọc đường đi hồi tưởng rất nhiều chi tiết, phát hiện rất nhiều hành vi của Thẩm Nguyên Khải đều thỏa mãn điểm này.
+
"Bố không biết, bố không biết gì hết." Thẩm Nguyên Khải lắc đầu, lại nhìn về phía ảnh cười ôn nhu trên bia mộ, bây giờ cả người ông nhìn qua chẳng có chút tinh thần nào.
Thẩm Nịnh Nhược bị thái độ của ông chọc tức, hô hấp cô rối loạn tiết tấu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng từ đâu, lúc này Thẩm Nguyên Khải còn cố tình nói: "Con gái, bố cũng muốn táng ở chỗ này."
Khâu Dạng nghe được nheo mắt, Thẩm Nịnh Nhược gần như không thở được: "Bố, bố có biết chính mình đang nói cái gì không?"
"Bố biết." Ánh mắt Thẩm Nguyên Khải không thanh minh như vậy, ông lại ho hai đợt, dưới ánh mặt trời ông trông rất tiều tụy.
Khâu Dạng lẳng lặng quan sát tất cả, nhưng lại không nói lời nào.
Thẩm Nịnh Nhược chóp mũi bỗng chốc chua xót, cô cảm thấy người đàn ông ngồi ở trước mặt mình muốn tang thương và già nua hơn trong trí nhớ của mình rất nhiều, bản thân Thẩm Nguyên Khải năm nay cũng mới đầu 50, ông đã rất nhiều năm không có công việc, không nên ở cái trạng thái này.
"Bố, tuy rằng con và bố mấy năm nay không vui vẻ gì, nhưng con hy vọng bố khỏe mạnh."
Thẩm Nguyên Khải nặng nề mà thở dài: "Nhược Nhược, nhiều năm như vậy, bố mệt mỏi, thôi bỏ đi."
"Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-day-thuyen-toi-voi-tong-giam-di/3309549/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.