Khâu Dạng trở về phòng, kéo tấm màn ra.
Thời tiết hôm nay tốt như hôm qua, nhưng không có hoàng hôn để ngắm bây giờ, và hoàng hôn đã đi khỏi lúc nàng ngủ rồi, nàng cũng không lấy máy ảnh tới.
Cửa sổ cũng mở ra, có gió nhẹ nhẹ thổi.
Khâu Dạng nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, theo gió bay đến một nơi xa hơn.
Vẫn còn sáu ngày nữa.
Con số này có thể khiến người ta trong nháy mắt liền thanh tỉnh.
Tiếng chuông điện thoại đặt ở trên giường vang lên, Khâu Dạng nhìn sang.
Nàng không biết là ai gọi tới, nhưng hiện tại đã là thời gian làm việc, hơn phân nửa là Đào Tư Nhàn gọi tới.
10 giờ rưỡi, là thời gian Đào Tư Nhàn rời khỏi giường.
Hơn nữa Đào Tư Nhàn là tiếp viên hàng không, vì vậy cô ấy là người duy nhất có thể rảnh vào sáng thứ Hai.
Khâu Dạng khóe miệng giật giật, tự giễu chính mình còn nhớ rõ những này.
Nàng khom lưng đi qua, tới cầm lấy điện thoại.
Quả nhiên là Đào Tư Nhàn gọi tới, Khâu Dạng ấn từ chối.
Đào Tư Nhàn không có ý định từ bỏ, lại gọi tới lần nữa.
Khâu Dạng lại một lần ấn từ chối.
Đào Tư Nhàn không gọi lại nữa, mà giống như ngày hôm qua gửi tin nhắn WeChat tới.
【 Dạng Dạng, mình muốn nghe giọng nói của cậu, lúc trước rõ ràng cậu từng nói, nếu mình gọi điện thoại cho cậu thì cậu sẽ không bao giờ từ chối. 】
【 Dạng Dạng, mình nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-day-thuyen-toi-voi-tong-giam-di/2863411/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.