Vân Thành hiếm khi thấy được ánh trăng, nhưng ngày thường ngay cả khi có ánh trăng, cũng rất ít người có thể đủ tĩnh tâm mà ngắm trăng, bởi vì đủ thứ trong cuộc sống đã áp đảo phần lớn người trưởng thành, muốn sống thật tốt cũng đã không dễ dàng, nào có nhàn hạ thoải mái mà làm những việc này đâu?
+
Nhưng Khâu Dạng trước kia rất hưởng thụ ngắm trăng ở trong khung cảnh yên tĩnh, nơi nàng ở có ban công rộng, nàng đặt một chiếc ghế và một chiếc bàn trà nhỏ, cuối tuần sẽ thỉnh thoảng ôm mèo ngồi trên ghế đọc sách, chỉ là dường như Đào Tư Nhàn tăng ca thì nàng mới có thể làm.
Nhưng bởi vì lúc trước ở Tây Thành bị Thẩm Nịnh Nhược lôi đi ngắm ánh trăng, dẫn tới nàng có chút "Ám ảnh" ánh trăng, hiện tại đã trôi qua hơn một tháng, vất vả lắm bóng ma tâm lý này trên cơ bản mới tiêu tan, không nghĩ tới đêm nay lại bị lôi đi ngắm trăng.
Bầu trời Vân Thành đêm nay rất đẹp, không chỉ có ánh trăng còn có ngôi sao điểm xuyết, cổ tay Khâu Dạng thỉnh thoảng lại nâng lên đặt ở trước mắt mình, đầu nàng nghiêng nghiêng sang bên cạnh, một cái tay khác nắm chặt lấy ga trải giường, hô hấp đã sớm loạn đến không ra bộ dạng gì.
Nàng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược đang trả thù hành động của nàng tối hôm qua, cho nên mới cho nàng nếm thử tư thế mới, mới có thể làm phản ứng của nàng tăng lên, cho nên đến cuối cùng mới khiến cho nàng có chút đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-day-thuyen-toi-voi-tong-giam-di/2863250/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.