Chia tay về sau mỗi lần qua lại với Đào Tư Nhàn, đều làm Khâu Dạng có chút khó chịu, chân mày nàng cau lại, gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương: "Vậy cô có muốn sản phẩm này hay không, nhỡ Bình Tử có vấn đề thì phải làm sao?"
"Vậy thì chữa đi." Đào Tư Nhàn vẻ mặt thản nhiên, đương nhiên địa đạo, "Hiện tại y học phát triển như vậy, thú cưng rất nhiều bệnh đều có thể chữa trị."
"Nếu là không trị khỏi thì sao?" Âm lượng Khâu Dạng trầm vài phần.
"Dạng Dạng." Đào Tư Nhàn ngược lại nói lời thấm thía, cô ta đặt đũa xuống, tiếp tục nói, "Một con mèo tuổi thọ dài nhất cũng phải mười mấy năm, hai mươi năm đỉnh thiên, nó sống ăn của của cậu dùng của cậu, cậu dùng nó kiếm tiền trả lại, đây không phải rất bình thường sao? Hơn nữa cũng có thể có càng nhiều người thích nó hơn, như vậy nó cả đời này, so với con mèo khác càng có phân lượng hơn."
Khâu Dạng hít một hơi, bây giờ nàng không biết nói cái gì.
Đào Tư Nhàn đứng hoàn toàn chính là góc độ thương nhân, căn bản không coi động vật thành sinh mệnh chân chính, mà chỉ là lấy làm công cụ kiếm tiền mà thôi.
"Tôi ngẫm lại đã." Khâu Dạng không đem biểu hiện chính mình phản cảm đến quá trực tiếp, bởi vì nếu là làm như vậy, như vậy hôm nay phải nói chuyện cùng Đào Tư Nhàn thành công cốc.
Nàng muốn chờ một chút.
Ít nhất nhận được nhiều lời hơn từ Đào Tư Nhàn.
Trước kia khi thích Đào Tư Nhàn, nàng cảm thấy Đào Tư Nhàn là bởi vì từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được cưng chiều, cho nên có chút tâm cao khí ngạo, nàng có thể lý giải, bởi vì giống như bản thân nàng vậy, ngay cả quyền tâm cao khí ngạo cũng không có, chỉ là sống tốt cũng đã không thế nào dễ dàng.
Chờ hiện tại chia tay với Đào Tư Nhàn mới nhận rõ, Khâu Dạng mới phát giác kia cũng không phải tâm cao khí ngạo, mà là mười phần cuồng vọng tự đại, hơn nữa còn vô cùng ích kỷ, đúng là bởi vì như vậy, cô ta mới có thể nói ra câu về Cù Ngôn kia.
Bởi vì cô ta là tận đáy lòng chướng mắt Cù Ngôn.
Đào Tư Nhàn bưng cái ly lên uống miếng nước, thấy dáng vẻ Khâu Dạng thật là nghiêm túc tự hỏi, cô ta giơ giơ lên môi, lại bổ sung một câu: "Cậu yên tâm, Bình Tử như thế nào cũng là con mèo mình nhìn lớn lên, mình khẳng định sẽ chịu trách nhiệm an toàn cho nó."
Khâu Dạng biểu tình không có thả lỏng, nàng cũng không cảm thấy Đào Tư Nhàn sẽ làm được như lời cô ta nói, hiện tại Đào Tư Nhàn là như thế nào lại không biết xấu hổ vậy?
Nuôi Bình Tử mấy năm nay, Đào Tư Nhàn ở trên người Bình Tử có thể nói là nửa điểm tinh lực đều không có tiêu qua, hiện tại lại mặt không hảo tâm không nhảy mà nói ra lời này tới, như thể lúc trước ghét bỏ nấu thịt cho Bình Tử buồn nôn phiền không phải cô ta, như thể lúc trước ghét bỏ Bình Tử ở kỳ động d.ục ầm ĩ không phải cô ta.
Khâu Dạng lông mi run rẩy, nàng có chút ăn không vô bữa cơm này, vì thế nàng xốc hạ mí mắt, nhìn Đào Tư Nhàn một trương như cũ là gương mặt thanh thuần lừa gạt người: "Tôi trở về nghĩ lại."
"OK."
"Thời gian ba ngày đủ không?"
"Một tuần đi." Khâu Dạng chưa đồng ý, phản hồi cũng không phải đang thương lượng, mà là chính mình thông báo.
Đào Tư Nhàn liệt hạ miệng: "Được."
"Vậy chủ nhật tuần sau gặp."
Khâu Dạng: "Ừm."
Nàng lên tiếng liền đứng lên, lấy túi mình, thấp lông mi nhìn Đào Tư Nhàn: "Vậy tôi đi về trước, hóa đơn tôi đã thanh toán rồi."
"Được, vừa lúc bây giờ mình cũng có việc khác."
Đào Tư Nhàn nói xong cũng đứng dậy, hơn nữa vươn tay, cô ta mặt đầy ý cười mà nhìn Khâu Dạng: "Vậy mình trước tiên cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Khâu Dạng không có bắt lại, nàng nhìn Đào Tư Nhàn: "Tôi còn không có suy xét xong."
"Được thôi." Đào Tư Nhàn rút tay lại, cô ta thoạt nhìn không cảm thấy xấu hổ, cũng đeo túi chính mình lên, liền xoay người so Khâu Dạng còn muốn nhanh hơn một bước mà rời đi.
Khâu Dạng quay đầu nhìn về phía bàn bên Thẩm Nịnh Nhược cùng Diêu Dao kia, liền thấy hai người đang đi tới phía mình.
Diêu Dao đầu tiên là tò mò: "Thế nào thế nào?"
Khâu Dạng một bên nhấc chân đi tới phía trước, một bên chậm rãi nói: "Vẫn là có chút tin tức hữu dụng, cô ta đại khái còn tưởng rằng em là bộ dạng trước kia, cho nên không có cảnh giác em."
Thẩm Nịnh Nhược tay rũ ở hai sườn, đầu ngón tay cô vuốt ve một chút chính mình lòng bàn tay, bình tĩnh mà nói: "Vậy nói cách khác cô ta thẳng thắn là Cù Ngôn nói cho cô ta biết chuyện em bị bệnh sao?"
"Ừm, đúng là như vậy."
"Chính là Cù Ngôn nói."
Khâu Dạng nói thở ra một hơi, tuy rằng biết người kia chính là Cù Ngôn, chính là đương trăm phần trăm xác định giờ khắc này, nàng như cũ có rất nhiều khó có thể miêu tả cảm giác, rốt cuộc Cù Ngôn là người bốn năm chức trường sinh hoạt gặp được để cho nàng tín nhiệm.
Nhưng Cù Ngôn lại vì làm chị dâu của Đào Tư Nhàn, cố ý đem tin tức bán đứng nàng, nàng có thể nghĩ thông suốt, nhưng lại có chút không nghĩ ra.
Tình yêu ba năm, tình bạn bốn năm, chẳng qua đều như vậy.
Cảm xúc Khâu Dạng khó tránh khỏi trầm xuống, Thẩm Nịnh Nhược qua nắm tay nàng, không hỏi lại một câu, mà là nhìn về phía Diêu Dao: "Diêu người công cụ, vậy giờ cậu về đi."
"Mình còn không có chuyện gì, mình muốn đi thăm Mập Mạp." Diêu Dao nói, "Nhớ nó."
Thẩm Nịnh Nhược đang muốn uyển chuyển cự tuyệt, bởi vì cô cảm thấy trạng thái bây giờ của Khâu Dạng không phải rất tốt, có lẽ cho Khâu Dạng ở trong một môi trường yên tĩnh sẽ là lựa chọn tốt hơn, không nghĩ tới Khâu Dạng lại mở miệng nói: "Vậy chị Diêu Dao đi cùng bọn em đi."
"Được!"
Thẩm Nịnh Nhược nhìn về phía Khâu Dạng, liền thấy Khâu Dạng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không sao, cô nhéo nhéo tay Khâu Dạng, "Ừm" một tiếng.
Diêu Dao là lái xe mình tới, cô ấy liền đi theo sau xe Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ, nàng xoa xoa đầu mình, lại đem đề tài tiếp tục nói: "Em hỏi cô ta nếu Bình Tử xảy ra chuyện không được chữa khỏi, vậy thì phải làm sao, cô ta không có trả lời, nhưng em biết đáp án cô ta là cái gì, cô ta khẳng định là cảm thấy lại đổi một con mèo khác là được rồi, bởi vì Bình Tử chỉ là một con động vật cô ta lấy để kiếm tiềm, không có con này, cũng sẽ có con khác."
Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy khóe miệng liền đè xuống: "Nếu cô ta muốn dùng động vật kiếm tiền tâm càng thêm kiên định, cho dù em không đồng ý cùng cô ta hợp tác, cô ta cũng sẽ tìm người khác, thậm chí chính mình " chịu nhục chịu khổ" nuôi một con mèo."
"Ừm, cái này có khả năng." Khâu Dạng gật đầu, nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là tầm mắt không có chung điểm.
Thẩm Nịnh Nhược đôi môi nhấp khẩn, không nói nữa, mau tới rồi thời điểm, cô mới nhớ tới hỏi: "Vậy......"
"Em phải nhanh một chút cùng Cù Ngôn đối tuyến sao?"
"Em không biết." Khâu Dạng hơi vuốt tóc mình về phía sau, "Em...... Còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng."
Thẩm Nịnh Nhược liếm hạ cánh môi mình: "Bọn họ hiện tại còn chưa có hành động mới, em còn có thời gian suy xét, không nên ép bản thân."
Khâu Dạng hiểu đạo lý này, chính là có sự tình là nhất định phải hỏi rõ ràng.
Ví dụ như Cù Ngôn vì sao phải đưa hoa cho Thẩm Nịnh Nhược, đây một tầng cùng một nhà họ Đào không có quan hệ gì sao? Khâu Dạng không nghĩ ra, nàng muốn biết đáp án.
Chỉ là quá trình biết đáp án, giống như là dẫm lên một đường đầy chông gai, bản thân nàng cũng sẽ bị trát đến vết thương đầy người.
Nói đến cùng vẫn là bởi vì đối với bản thân mà nói Cù Ngôn là một người rất quan trọng, nhưng nàng lại bị Cù Ngôn phản bội, đổi lại là ai với thân phận này của nàng, đều khẳng định sẽ không dễ chịu.
Đã từng là chị gái là sư phụ đối với chính mình mọi cách chiếu cố......
Khâu Dạng thở dài chậm rãi tràn ra tới, chỉ là thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến mức Thẩm Nịnh Nhược cũng không phát hiện.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược có thể đủ đoán được nàng rối rắm, vì thế đêm nay cô cái gì cũng không có làm, liền an tĩnh mà ôm Khâu Dạng, trước khi ngủ cho Khâu Dạng một nụ hôn ôn nhu chúc ngủ ngon.
Cuối tuần cứ như vậy trôi qua, Khâu Dạng khí sắc lại không phải rất tốt, lúc tối nàng mơ thấy ác mộng.
Nàng mơ thấy trước mắt mình có một con đường phủ kín đinh, nàng không có cách nào lui về phía sau, chỉ có thể đi tới, nàng đi được rất gian nan, hơn nữa cảm giác đau đớn vô cùng chân thật.
Sau khi rời giường nàng còn hoảng hốt vài lần, nhìn bàn chân chính mình, cuối cùng mới đi rửa mặt, vì làm chính mình thoạt nhìn không tiều tụy như vậy, nàng còn trang điểm cho chính mình che một chút.
Thẩm Nịnh Nhược đi tới xoa nhẹ đầu nàng, ánh mắt có chút lo lắng.
Khâu Dạng biết Thẩm Nịnh Nhược muốn nói gì, chính mình liền nở nụ cười trước: "Em không sao, không cần lo lắng."
"Chị liền phải lo lắng." Hơn nữa chuyện lo lắng còn không ngừng ở một chuyện này, Thẩm Nịnh Nhược còn lo lắng nếu Văn Nguyên trực tiếp tới nói với Khâu Dạng, Khâu Dạng có thể trạng thái càng kém hay không.
Khâu Dạng thò lại gần, hôn trầm xuống mặt Thẩm Nịnh Nhược, rồi sau đó ý cười doanh doanh nói: "Tan tầm gặp, Nhược Nhược."
"Tan tầm gặp."
Ở chỗ Thẩm Nịnh Nhược gần công ty Vạn Danh hơn rất nhiều, bất quá sớm tại lúc trước khi Khâu Dạng thuê nhà, liền suy xét qua tòa nhà này, nếu không phải bởi vì Đào Tư Nhàn, nàng cũng sẽ không thuê chỗ đi làm xa như vậy.
Bây giờ nhìn lại những xuy xét của nàng khi yêu Đào Tư Nhàn, như thể tất cả đều là chê cười, này cũng làm Khâu Dạng kiên định một sự thật, đó chính là đừng đánh mất chính mình.
Lúc Khâu Dạng ở trên đường suy nghĩ rất nhiều, lúc tới dưới lầu công ty, lại vừa vặn tới thấy Cù Ngôn đang được bạn trai đưa đi làm.
Khâu Dạng không biết anh trai Đào Tư Nhàn tên là gì, nàng nhìn thoáng qua, liền mắt nhìn thẳng tiếp tục đi phía trước.
Nhưng sau khi Cù Ngôn cùng bạn trai tách ra, một chút gọi Khâu Dạng lại, cô ấy bước nhanh tiến lên sánh vai cùng Khâu Dạng, trên mặt tươi cười so giờ phút này dương quang còn muốn xán lạn vài phần: "Dạng Dạng, cuối tuần qua có vui không?"
"Cũng không tệ lắm." Khâu Dạng giơ lên tươi cười, "Chị Cù, vị vừa rồi chính là anh rể sao?"
"Vẫn chưa phải."
"Phải kết hôn mới phải."
Khâu Dạng nhìn cô ấy mang theo chút vẻ mặt khát khao, trong đầu chỉ còn lại có những lời nói kia của Đào Tư Nhàn.
Cù Ngôn có thể có thành tựu hôm nay, là cực kỳ không dễ dàng, Khâu Dạng biết điều này.
Gia đình Cù Ngôn không có tiền gì, cũng là từ tốt nghiệp cao trung liền bắt đầu làm thêm, một bên đi học một bên đi làm, cùng Khâu Dạng không giống nhau chính là, cô ấy còn phải nuôi người thân trong nhà chính mình, ví dụ như em trai, cũng ví dụ như mẹ bị liệt, cho nên luận khởi trình độ liều mạng, Cù Ngôn không thua gì Khâu Dạng, nhưng Khâu Dạng từ sau khi tốt nghiệp cao trung liền cùng gia đình cậu không còn qua lại, tiền chính mình tất cả đều cho chính mình tiêu.
Lúc trước Khâu Dạng biết chuyện gia đình Cù Ngôn, kỳ thật là rất khiếp sợ, bởi vì nàng hoàn toàn nhìn không ra tới tình huống trong nhà Cù Ngôn thế mà lại như thế này, hơn nữa lúc ấy Cù Ngôn nói chuyện này, là đã ở trong trạng thái uống quá nhiều, một bên nói một bên khóc.
Hiện tại hồi tưởng hình ảnh ngay lúc đó, Khâu Dạng cũng sẽ thổn thức không thôi.
"Em chờ tới gửi tiền mừng." Khâu Dạng đôi mắt cong hạ, bởi vì chung quanh có người khác cùng chờ thang máy, nàng hơi chút thấp giọng chính mình, chính là mặt ngoài lại vẻ mặt thành khẩn.
"Được."
"Mượn lời tốt lành của em."
Chờ tới vị trí làm việc, Khâu Dạng liền nhận được tin nhắn của Cốc Lam: 【Chị Tiểu Khâu! Hôm nay Văn tổng tới công ty! 】
Khâu Dạng mày giương lên, lại thấy Cốc Lam gửi tin tiếp theo nói: 【 Có đôi khi thật muốn Văn tổng có thể thường tới công ty a, anh ấy đẹp trai lắm. 】
Khâu Dạng: 【......】
Cốc Lam: 【 Nói thật, chị Tiểu Khâu, em cảm thấy Văn tổng có chút giống phiên bản nam của chị. 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]