Khâu Dạng không có áp lực come out, bởi vì nàng cơ hồ là không có người nhà, bởi vậy nàng vô cùng tự do.
Nàng sẽ đưa bạn gái mình gặp mặt bạn bè, nàng cũng sẽ không kiêng dè cái gì, nàng rất hào phóng, nàng sẽ cho đối phương đủ cảm giác an toàn.
Trước kia nàng cũng đưa Đào Tư Nhàn gặp qua đồng sự này kia, chẳng qua ngay lúc đó nàng giới thiệu là "bạn gái tôi", không giống nàng hiện tại nói "người yêu".
Nàng biết hai chữ "người yêu" này nặng hơn, chính là ngay lúc đó Đào Tư Nhàn, cảm thấy ba chữ "bạn gái tôi" đều nóng miệng sẽ không nói khỏi miệng, cũng cơ hồ không đưa theo nàng đi gặp bạn bè, cho nên ba chữ "bạn gái tôi" liền đã đủ rồi.
Hiện tại ba chữ "người yêu tôi" vừa ra, người ở đây liền đều hiểu, người đặt câu hỏi cảm thấy cái tên này có vẻ quen quen, vài giây sau mới bừng tỉnh, nội tâm không khỏi "Mẹ ơi" một câu.
Đây mẹ nó còn không phải là vị Thẩm tổng giám của Kỳ Diệu sao?
Đây cũng là người yêu Khâu Dạng.
Hai cái thân phận này xâu chuỗi lại, ngoại trừ Cốc Lam đã sớm biết, những người còn lại đều có chút chấn động.
Tề Dung cũng ngẩn người, cô ấy kỳ thật cũng đã mơ hồ đoán được, nhưng thấy Khâu Dạng hào phóng mà giới thiệu như vậy, cô ấy vẫn là sẽ đã chịu một chút bất ngờ.
Đội ngũ rất nhanh liền giải tán, Xe Thẩm Nịnh Nhược liền ngừng ở vị trí phía trước.
Cốc Lam men say có chút nhiều, sau khi lên xe liền nằm bò một bên, đôi mắt nhắm lại như là ngủ rồi.
Thẩm Nịnh Nhược lái xe, Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ.
"Chị Tề, chị sống ở chỗ nào?" Khâu Dạng hỏi câu.
Tề Dung báo địa chỉ, sau đó cũng hỏi lên: "Cần hỏi địa chỉ của Tiểu Cốc không?"
"Không cần, em biết nhà em ấy." Khâu Dạng quay đầu nhìn cô ấy, "Chị Tề cũng rất khiếp sợ sao?"
Tề Dung biết Khâu Dạng hỏi vì chuyện gì, cô ấy liếc mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược ngồi phía trước, sau đó gật gật đầu, cười đáp: "Một chút."
Thẩm Nịnh Nhược khóe môi dương, nhưng không nói chuyện, lẳng lặng nghe Khâu Dạng và Tề Dung nói chuyện.
Cô và Khâu Dạng không giống nhau, cô ở công ty dường như là Diêm Vương vậy, trường hợp liên hoan như vậy trên cơ bản sẽ không có mặt cô, nhưng Tiểu Dương của cô thì khác, ngay cả Cù Ngôn đều ghen ghét với trình độ được nghênh đón của Tiểu Dương.
Trên thực tế Khâu Dạng thoạt nhìn liền sẽ làm người ta cảm thấy rõ sự chân thành, nguyện ý tiếp xúc với nàng là một việc rất bình thường, Thẩm Nịnh Nhược nghĩ nghĩ bản thân cả ngày một khuôn mặt lạnh, không ai nguyện ý tiếp xúc với cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Trời đã tối, nhưng Vân Thành lúc này mới náo nhiệt, quán nướng ven đường lúc này mới bắt đầu mở hàng.
Trời càng ngày càng nóng, rất nhiều người đều thích ở buổi tối ra ngoài uống bia ăn đồ nướng, đây cơ hồ có thể được liệt vào một trong những việc mọi người thích nhất khi đến mùa hè.
Khâu Dạng và Tề Dung trò chuyện suốt dọc theo đường, trên cơ bản đều là chuyện của công ty, nhưng nhanh đã đưa Tề Dung đến cửa chung cư, Khâu Dạng mới nghĩ tới một việc: "Chị Tề, các chị thêm vào cái group hóng hớt, gần đây có nhắc tới chuyện mẹ của Văn tổng muốn tới công ty không?"
Tề Dung không biết nàng hỏi cái này làm cái gì, nhưng cô ấy cẩn thận hồi ức một chút, rồi sau đó gật đầu: "Có, nhưng chị cảm thấy tin tức này rất giả, bọn họ nói tuần sau mẹ của Văn tổng liền sẽ đến công ty xem xem."
Khâu Dạng nheo mắt: "Tuần sau?"
"Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Tề Dung có chút nghi hoặc, nhưng cô ấy không có ý gì khác.
Khâu Dạng lắc đầu: "Phía trước nghe người ta nhắc tới, có chút tò mò."
"Ha ha ha chị cũng tò mò, nhưng có thể sẽ không đến đây đâu, gia đình Văn tổng có công ty lớn như vậy, mẹ anh ấy là một nữ cường, Vạn Danh đối với nhà bọn họ mà nói, là công ty nhỏ, không có gì đáng xem cả, cũng không biết Văn tổng lần này vì sao lại ở Vân Thành lâu như vậy."
Lỗ tai Thẩm Nịnh Nhược đã sớm dựng lên, cô vừa nghe Khâu Dạng nói cái này, liền cảm thấy Khâu Dạng đã biết gì đó.
"Tới rồi." Thẩm Nịnh Nhược thanh âm rơi xuống.
Khâu Dạng thu hồi suy nghĩ, nói với Tề Dung: "Chị Tề tạm biệt, cuối tuần vui vẻ."
"Cuối tuần vui vẻ."
Cửa xe ghế sau "rầm" một tiếng đóng lại, mày Khâu Dạng mới dần dần ninh lên.
Hiện tại phải đưa Cốc Lam về nhà, sau khi Khâu Dạng nói địa chỉ, liền nhẹ nhấp môi không nói nữa.
"Nghĩ cái gì đó?" Thẩm Nịnh Nhược làm bộ cái gì cũng không biết hỏi.
Khâu Dạng quay đầu nhìn sườn mặt cô, chính mình tràn ra một tia thở dài: "Em không biết em suy nghĩ cái gì nữa."
"Vậy sao em lại hỏi về chuyện mẹ Văn tổng?"
"Lúc trước Cốc Lam nói với em tin tức này, lúc ấy em ấy còn nói em và mẹ của Văn tổng có vài phần giống nhau, sau lại nói em và Văn tổng cũng có vài phần giống nhau, giờ đã là tháng sáu, vừa mới nhớ lại chuyện này, nhưng em cũng không biết em vì sao lại nghĩ tới nữa."
Thẩm Nịnh Nhược biết vì sao.
Bởi vì Khâu Dạng trong lòng ít nhiều khẳng định cũng ôm một ít ý tưởng, hiện tại chuyện của Cù Ngôn đã giải quyết, nàng mới có tâm tư suy nghĩ cái đó.
Thẩm Nịnh Nhược dừng một chút: "Nếu thực sự có một ngày em gặp lại mẹ em, em sẽ làm như thế nào?"
Khâu Dạng nghe Thẩm Nịnh Nhược hỏi vấn đề này, ánh mắt dần dần mê mang, nàng nhìn con đường phía trước, nhưng tầm mắt lại mất đi tiêu điểm: "Nói thật thì em không biết, trước kia rất muốn nhìn thấy bà ấy, nhưng em không nghĩ tới sau khi gặp bà ấy sẽ như thế nào, em trước kia muốn chính là nếu bà ấy sống tốt, em sẽ không đến làm phiền bà ấy, nếu bà ấy sống không quá tốt, em liền tìm cho bà ấy một nơi ở tốt, cho bà ấy tiền, mua cho bà ấy thật nhiều thứ......"
Thẩm Nịnh Nhược lặng im nghe, nội tâm liên tục thở dài, cô đại nhập một chút chính mình, cũng sẽ không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Đặc biệt là hiện tại cuộc sống Khâu Dạng cũng không tệ.
Cô cầm lòng không được mà bắt đầu tự hỏi, chuyện Khâu Dạng và người nhà nhận nhau này, rốt cuộc là tốt hay là xấu?
Nếu Khâu Dạng đến lúc đó chịu kích thích thì phải làm sao?
Đôi môi Thẩm Nịnh Nhược nhấp thành một cái thẳng tắp, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn.
Lúc ban đầu biết tin tức người nhà Khâu Dạng cô kỳ thật vui lắm, nhưng hiện tại nghĩ nhiều, lòng cô liền trầm xuống.
Khâu Dạng ở chỗ cô vĩnh viễn được đặt ở vị trí đầu tiên, nếu Khâu Dạng vì chuyện này mà không vui, vậy cô sẽ cảm thấy không cần thiết phải nhận nhau.
Mà Khâu Dạng hiện tại có rất nhiều mê mang, chỉ có thể từ tình thế mà phát triển.
Có chuyện cần đối mặt mới biết được sẽ phản ứng và kết quả như thế nào, không phải chỉ dựa vào đầu óc làm phỏng đoán là có thể biết.
Cốc Lam ở nửa đường đã tỉnh, cô nàng vẫn còn choáng váng, Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đỡ cô nàng xuống xe, lại lấy túi cô nàng, mới đưa cô nàng về nhà, ở lại nhà cô nàng một lát xem cô nàng không có cảm giác buồn nôn mới rời đi.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy Khâu Dạng liền thấy tin nhắn của Cốc Lam, là cảm ơn các nàng đưa cô nàng về nhà, sau đó Khâu Dạng cười hồi phục lại, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại Thẩm Nịnh Nhược vang lên.
Thẩm Nịnh Nhược vốn đang ngủ, vừa nghe thấy tiếng chuông liền tỉnh, vươn tay sờ di động.
Điện thoại hiển thị là từ chú Vu gọi đến.
Thẩm Nịnh Nhược cau mày, cô quay người lại, lúc sau thấy Khâu Dạng mở to mắt, mới tiếp nghe xong cuộc điện thoại này: "Chú Vu, làm sao vậy?"
Cô một bên nghe máy một bên vươn một cái tay khác vuốt tai Khâu Dạng, trong suốt long lanh, rất đáng yêu.
"Tiểu thư."
"Lão Thẩm ông ấy ngã bệnh rồi."
Giọng Lão Vu nghe tới có chút run rẩy.
Động tác Thẩm Nịnh Nhược nhéo tai Khâu Dạng tức khắc cứng đờ: "Ngã bệnh rồi?"
+
"Chú Vu, ông ấy hiện tại đang ở đâu? Cháu liền tới ngay."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]