Cảm xúc hỗn độn, đầu óc trống rỗng, Vương Nhi mở to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của Hoàng Phong, chỉ một suy nghĩ duy nhất cứ chạy vòng vòng trong đầu cô cậu ta muốn hôn cô. Nhưng Hoàng Phong bỗng dời đến bên tai cô, giọng trầm thấp gợi cảm vang lên:
- Lần sau còn dám nói như vậy nữa không?
Kèm theo lời nói là cậu ta càng áp sát như sắp dính vào cô khiến Vương Nhi hoảng sợ vội trả lời lắp ba lắp bắp:
- Tôi...tôi...tôi biết...rồi tôi xin lỗi tôi sai...sai cậu mau buông tôi ra!
Nghe cô gái nhỏ sợ hãi trả lời, Hoàng Phong mới hài lòng buông ra, còn không chịu được vươn tay xoa rối mái tóc của Vương Nhi.
Ngồi lại đàng hoàng, cậu tiếp tục vấn đề lúc nãy:
- Uhm vậy cậu có đồng ý hay không mau trả lời!
Vương Nhi lúc nãy đã bị Hoàng Phong dọa sợ vẫn chưa kịp phản ứng, đợi đến lúc Hoàng Phong nhắc lại lần thứ ba cô mới hoàn hồn. Vương Nhi suy nghĩ dù tốt thế nào nhưng mình là con gái không thể tùy tiện, mặc dù có hơi tiếc nhưng cô vẫn kiên định lắc đầu:
- Không cần đâu, mốt tôi sẽ kiếm nhà khác!
Hoàng Phong thấy Vương Nhi kiên định thì bật cười rồi nói:
- Tôi đùa thôi, đây là một trong những căn ba tôi để lại cho thuê. Nhà tôi không phải ở đây nên cậu đừng lo. Với lại căn này chưa ai mướn nếu cậu muốn tôi sẽ nói ba tôi giảm giá cho cậu!
Vương Nhi ánh mắt sáng ngời nhìn Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-toi-mot-chut-nua-thoi/2216219/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.