Hách Ánh đỏ mắt, đau lòng ngồi xuống ôm lấy Lăng Niệm Sơ: "Nếu như con dám đuổi thằng bé đi, nó mà xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi." Lòng Lăng Diệu thắt lại, đây là lần đầu tiên mẹ uy hiếp anh như thế. "Mẹ biết con không thích đứa trẻ này, mẹ cũng đã nhìn ra, gần như là không thể cứu vãn được.Mẹ không ép con, chờ đứa bé này tìm được tủy tương thích, phẫu thuật xong thì con đưa nó đi đâu cũng được, nhưng bây giờ nó vẫn là một bệnh nhân.Ngay cả tính mạng nó còn chưa thể bảo đảm đảm được, con không thể đuổi nó đi như thế được." Thấy Lăng Diệu không có ý định thỏa hiệp, Hách Ánh cản răng: "Chỉ cần chữa khỏi cho đứa bé này, chuyện còn lại tùy các con làm thế nào cũng được, mẹ cũng sẽ không xen vào nữa." "Được." Lúc này anh mới trầm giọng nói: "Nhưng nếu như vân cứ không tìm được tủy tương thích..." "Thực sự không tìm thấy tủy tương thích thì đó chính là số phận của Niệm Sơ, nhưng con muốn đuối nó đi thì chính là lập tức lấy tính mạng của nó." Hách Ánh nói: "Mặc kệ có thể chữa khỏi hay không, mẹ sẽ làm theo cam kết, không quan tâm đến chuyện giữa các con nữa" Lăng Diệu âm trầm gật đầu, quét mắt qua Lâm Dĩ Thuần một cái: "Tạm thời có thể không tính sổ với đứa bé, nhưng Lâm Dĩ Thuần, chính cô cũng đã nói là do cô không trông nom đứa bé cẩn thận." Môi Lâm Dĩ Thuần run lên: "Anh muốn thế nào?" "Lăng Niệm Sơ ra tay đánh Lê Hân Dư bao nhiêu lần thì cô nhận lại từng ấy." Anh giống như một sa tăng, lạnh lùng hà khắc phát ra mệnh lệnh: "Hoặc là tự cô ra tay, hoặc là tôi tìm người tới đây." Lâm Dĩ Thuần tự đánh mình một bạt tai rồi đổi tay thêm một cái nữa. Cô ta không dám lười biếng, mỗi một cái tát đều dùng hết sức, hai tiếng "bốp" giòn tan, đau rát. Lăng Diệu nhìn cô ta chăm chăm: "Xong rồi à?" Khuôn mặt đau nhói, Lâm Dĩ Thuần bụm mặt, dè dặt giải thích: "Niệm Sơ chỉ đạp mợ chủ hai phát." Cô ta đánh mình hai lần cũng không sai. Mắt lóe lên một tia tối tăm, Lăng Diệu bỗng nhiên cười khẩy thành tiếng: "Không phải cô không trông nom đứa bé, sau khi Hân Dư ngất xỉu mới đến hiện trường à? Sao cô biết Hân Dư bị đạp hai phát?" Cứ tưởng là Lăng Diệu chỉ đơn thuần trút giận muốn trừng phạt mình nhưng không ngờ anh lại đào một cái hố ở đây để mình nhảy xuống. Sắc mặt Lâm Dĩ Thuần tái nhợt, ánh mắt lóe lên, muốn nói gì đó biện hộ cho mình nhưng lại không tìm thấy lý do thích hợp. Lăng Diệu cười khẩy: "Vừa rồi lúc đưa đứa bé đến xin lỗi còn thao thao bất tuyệt, sao bây giờ không nói nữa, hả?" Lâm Dĩ Thuần lúng túng một hồi lâu, không nói được lời nào. Hách Ánh không ngu ngốc, chẳng qua là bà vẫn luôn lo lắng cho đứa trẻ. Lăng Diệu hỏi như vậy bà cũng hiểu được đại khái. Chắc chắn là Lâm Dĩ Thuần nhìn thấy nhưng cô ta không muốn dạy bảo, để đứa trẻ tùy tiện trút giận vào Lê Hân Dư. Vẻ bề ngoài Lâm Dĩ Thuần dịu dàng nhưng thật ra cũng không ngây thơ lương thiện như vậy. Hách Ánh chỉ có thể nghĩ đến việc cô ta có lòng dạ khác chứ không nghĩ rằng tính cáu kỉnh của đứa trẻ đều là do Lâm Dĩ Thuần xúi giục mà thành: "Được rồi, đánh cũng đã đánh rồi, sau này bảo nó chú ý một chút là được." Dù sao hiện tại Lâm Dĩ Thuần cũng là người thân cận nhất của Lăng Niệm Sơ, nếu để cho cô ta thật sự không xuống đài được thì trong lòng đứa trẻ cũng không thoải mái. "Vẫn chưa đánh xong." Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Diệu đảo qua Lâm Dĩ Thuần: "Tất cả video trong phòng giám sát đã được trích xuất, đứa trẻ này đấm đá cô ấy bao nhiêu lần thì cô tự tát vào mặt mình bấy nhiêu lần, nếu cô không còn sức thì để tôi gọi bảo vệ giúp cô." Mặt Lâm Dĩ Thuần trắng bệch, đến video cũng đã được trích xuất, vậy thì cô ta phải tự tát mình bao nhiêu cái chứ? Chắc chắn là mặt sẽ bị tát sưng vù.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]