Hách Ánh đỏ mắt, đau lòng ngồi xuống ôm lấy Lăng Niệm Sơ: "Nếu như con dám đuổi thằng bé đi, nó mà xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi."
Lòng Lăng Diệu thắt lại, đây là lần đầu tiên mẹ uy hiếp anh như thế.
"Mẹ biết con không thích đứa trẻ này, mẹ cũng đã nhìn ra, gần như là không thể cứu vãn được.Mẹ không ép con, chờ đứa bé này tìm được tủy tương thích, phẫu thuật xong thì con đưa nó đi đâu cũng được, nhưng bây giờ nó vẫn là một bệnh nhân.Ngay cả tính mạng nó còn chưa thể bảo đảm đảm được, con không thể đuổi nó đi như thế được."
Thấy Lăng Diệu không có ý định thỏa hiệp, Hách Ánh cản răng: "Chỉ cần chữa khỏi cho đứa bé này, chuyện còn lại tùy các con làm thế nào cũng được, mẹ cũng sẽ không xen vào nữa."
"Được."
Lúc này anh mới trầm giọng nói: "Nhưng nếu như vân cứ không tìm được tủy tương thích..."
"Thực sự không tìm thấy tủy tương thích thì đó chính là số phận của Niệm Sơ, nhưng con muốn đuối nó đi thì chính là lập tức lấy tính mạng của nó."
Hách Ánh nói: "Mặc kệ có thể chữa khỏi hay không, mẹ sẽ làm theo cam kết, không quan tâm đến chuyện giữa các con nữa"
Lăng Diệu âm trầm gật đầu, quét mắt qua Lâm Dĩ Thuần một cái: "Tạm thời có thể không tính sổ với đứa bé, nhưng Lâm Dĩ Thuần, chính cô cũng đã nói là do cô không trông nom đứa bé cẩn thận."
Môi Lâm Dĩ Thuần run lên: "Anh muốn thế nào?"
"Lăng Niệm Sơ ra tay đánh Lê Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253683/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.