Theo lý mà nói thì sức lực của đứa nhỏ không lớn, cho dù có ầm ï một hồi cũng không có chuyện gì to tát. Nhưng không biết Lăng Niệm Sơ này bị cái gì, nó giống như nổi điên đạp một cái còn chê ít, lại muốn tiếp tục đạp thêm cái nữa. Giang Nhiên Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lê Hân Dư trắng bệch, cảm thấy không ổn lúc này cô ta mới đẩy thẳng bé ra. Cô ta muốn dìu Lê Hân Dư từ dưới đất đứng lên, nhưng Lê Hân Dư vừa bị cô ta kéo như vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn, không dám nhúc nhích. Giang Nhiên Nhiên thấy vậy càng thêm hốt hoảng: "Này, cậu không sao chứ? Nếu cậu có chuyện thì trách tôi kéo cậu hay trách thằng nhóc hỗn xược kia đá cậu?" Lê Hân Dư đau đến nỗi đôi môi trắng bệch, lúc nói chuyện thở đốc bụng cô càng đau thắt: "Tiểu Nhiên, giúp tôi...bụng tôi đau quá... cậu giúp tôi gọi bác sĩ." "Tôi đi kêu bác sĩ để cậu một mình ở đây cho thằng bé hư hỏng kia đánh chết à?" Cánh tay Giang Nhiên Nhiên bị Lê Hân Dư làm đau, cô ta muốn bỏ mặc Lê Hân Dư nhưng nếu cô ta không quan tâm Lê Hân Dư lỡ như Lê Hân Dư có chuyện gì thì Lăng Diệu sẽ tính cả vốn lẫn lãi với cô ta. Nếu Lê Hân Dư chết rồi, Giang Dật Hàn sẽ càng không tha thứ cho cô ta. Nhưng nếu Lê Hân Dư thật sự bị đứa nhỏ này giày vò đến chết, Giang Dật Hàn có nhớ nhung Lê Hân Dư ít lại không? Trong lúc Giang Nhiên Nhiên còn do dự thì đứa bé kia lại vung nắm đấm định đánh vào mặt Lê Hân Dư. Lúc này Giang Nhiên Nhiên đã hoàn toàn không có cơ hội do dự, cô ta cũng không thể để cho Lê Hân Dư bị thằng bé giày vò đến chết trước mặt mình. Cô ta gạt mạnh Lăng Niệm Sơ sang một bên, chửi nói: "Đứa trẻ đáng chết này, bố mẹ mày chết hết rồi sao? Không ai dạy dỗ mày biết lễ phép liêm sỉ à?" Má nó, cô ta vẫn là lần đầu tiên gặp đứa trẻ thấy người liền đánh như vậy. Thằng bé bị mắng đáng chết cũng không khóc, bò từ dưới đất lên, nó không nhìn Giang Nhiên Nhiên mà là hung dữ nhìn Lê Hân Dư chăm chắm nói: "Người phụ nữ xấu xa, cô mau cút khỏi đây. Tôi ghét cô, cô đừng giành bố tôi. Nếu không có bố, tôi sẽ chết mất!" Lâm Dĩ Thuần đã không chỉ một lần nói với nó rằng nó mắc bệnh rồi, hơn nữa còn bệnh rất nặng, chỉ có người thân nhất mới có thể cứu nó. Nếu bố nó không cần nó nữa, thì nó sẽ chết giống mẹ. Trẻ con chưa hiểu rõ khái niệm về cái chết nhưng vẻ mặt nghiêm trọng và hoảng sợ khi người lớn nhắc đến từ "chết" mới là điều chúng sợ nhất. Nó không muốn chết, cho nên nó phải đánh đuổi người phụ nữ xấu xa này đi. "Người phụ nữ xấu xa cút xa tôi một chút! Cô đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng cướp bố của tôi đi" Lê Hân Dư ôm lấy cái bụng đau nhức của mình, khó nhọc nhìn Lăng Niệm Sơ hỏi: "Bố của cậu...là ai?" "Bố tôi chính là bố tôi!" Lâm Dĩ Thuần từ từ bước tới, hoàn toàn không có ý định muốn kéo Lăng Niệm Sơ ra. Tâm mắt của Lăng Niệm Sơ chạm vào ánh mắt của Lăng Dĩ Thuần, dường như nó hiểu được gì đó cứ cái miệng đang khẽ mở của cô ta. Sau đó nó lại chậm rãi quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm Lê Hân Dư: "Không cho phép cô cướp bố của tôi, tôi không muốn người khác chửi mình là đứa con hoang.Tôi cũng không muốn chết.Người phụ nữ xấu xa, tôi không cho phép cô cướp bố tôi." Cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, lúc này Lê Hân Dư nói một chữ cũng thấy đau: "Rốt cuộc bố cậu...là ai “ Lăng Niệm Sơ dường như không nghe cô hỏi, đỏ mắt nói với cô: "Cô không được phép cướp bố tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cô!" Từ trong miệng đứa trẻ ngây ngô nói ra mấy từ "đánh chết bạn", đa số mọi người sẽ chỉ xem đó là chuyện đùa. Nhưng Lăng Niệm Sơ lại giống như con rối bị người khác khống chế. Đánh chết cô... Không phải là câu nói xả tức của một đứa trẻ, mà là điềm báo cho hành động thực sự. Thẳng bé này lớn lên trong bóng tối, từ lâu đã không biết ánh sáng là gì rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]