"Chủ tịch Lăng, anh thả tôi ra! Anh đừng như vậy!”
Dương Tiểu Khởi gào lên, y tá bác sĩ đi ngang qua cửa đều thò đầu vào nhìn một cái.
Người không biết rõ tình huống chắc chắn sẽ tưởng là Lăng Diệu đang làm chuyện khiếm nhã với Dương Tiểu Khởi
Lê Hân Dư không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô vội vàng lao vào, đẩy Dương Tiểu Khởi ra khỏi tay Lăng Diệu
Dương Tiểu Khởi bị treo chân ngã xuống đất, một góc khăn tầm bị tuột ra, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện.
Cô ta lại sợ hãi kêu lên, vội vàng cầm khăn tắm quấn lại rồi loạng choạng đóng chặt cửa phòng bệnh, sau đó núp ở trong góc khóc vô cùng đáng thương, giống như bị hai vợ chồng họ bắt tay nhau ức hiếp vậy.
Hiện tại Lê Hân Dư không rảnh để ý đến Dương Tiểu Khởi. Vết thương sau lưng Lăng Diệu rõ ràng là nứt ra, vết máu thẩm ra đỏ cả băng gạc trắng tinh.
Lê Hân Dư sốt ruột đỏ cả mắt: "Anh đừng có lộn xộn, khó khăn lắm vết thương mới khép miệng, giờ lại rách ra rồi. Em đi gọi bác sĩ”
Cổ tay cô lại bị anh nằm lấy.
Vết thương bị nứt ra nhưng anh lại thấy rất vui mừng, nở nụ cười: "Anh còn tưởng là em sẽ hiểu lầm anh.”
“Hiểu lầm hay không thì đợi lát nữa hãy nói, em đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh trước đã. "Không được, em không được hiểu lầm anh." Lăng Diệu ôm cô từ phía sau, đặt cảm lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh tưởng là em đang tầm trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253643/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.