Chương trước
Chương sau
Tiếng còi xe cứu thương “ò e ỏ e" không ngừng văng vắng bên tại cô.
Lăng Diệu được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Lê Hân Dư thất thần đứng yên tại chỗ, tựa như Lăng Diệu không ngã trước mặt cô, anh vẫn khỏe mạnh đứng ở nơi này.
Hoặc là họ chưa bao giờ đến đây, hai người họ vẫn ở Đào Lan Viên, sống những ngày tháng không có tự do, hết ăn lại năm.
Nhưng cho dù không có tự do vẫn tốt hơn bị thương rất nhiều...
Lăng Diệu, là vì anh sợ em bị thương nên mới không cho em tự do sao?
Hình như cô đã hiểu rồi.
Cô lảo đảo chạy xuống lâu nhưng lại bị người khác kéo lại.
"Em bằng bộ cánh tay trước đi, sau đó anh đưa em đến bệnh viện. Người đó là Giang Dật Hàn.
Lê Hân Dư bồng lấy lại tinh thần, mới phát hiện cả cánh tay phải của mình đã bị vách tường cào xước lúc rơi xuống lầu.
Giang Dật Hàn ẩn cô ngồi xuống bên cạnh, sau đó gọi nhân viên y tế đến xử lý vết thương cho cô.
Cả người Lê Hân Dư giống như đã mất cảm giác, hoàn toàn không thấy đau, thậm chí trên mặt cũng bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào.
Giang Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh cô cũng đang được xử lý vết thương thì lại cười tự giếu: “Cho dù đã đến lúc này rồi mà anh cũng chỉ quan tâm một mình cậu ta thôi sao?" Giang Dật Hàn không quay đầu lại, vẫn chăm chú nhìn nhân viên y tế bằng bỏ vết thương cho Lê Hân Dư
Giang Nhiên Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt oán độc: “Tại sao, tại sao cho dù em có chết anh cũng không thể yêu em nhiều thêm một chút?"
Giang Dật Hàn nhìn Giang Nhiên Nhiên thật lâu, thật ra trong lòng có rất nhiều lời nhưng Giang Nhiên Nhiên không hiểu, anh cũng không cần phải nói nữa.
Nếu Giang Nhiên Nhiên không gây ra vở kịch ngày hôm nay, anh thực sự sẽ áy náy cả đời vì chuyện không kết hôn với cô ta.
Nhưng hôm nay thậm chí Giang Nhiên Nhiên còn muốn kéo người khác chết chung với mình...
Hành vi xấu xa và độc ác của cô ta đã xóa sạch mọi áy náy và không nỡ trong lòng anh.
"Bây giờ thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với em nữa sao?”
Giang Nhiên Nhiên bất mãn với sự thờ ơ của anh, cô ta đẩy nhân viên y tế đang xử lý vết thương cho mình ra, với tay muốn kéo Giang Dật Hàn nhưng lại đón lấy một cái tát giòn gia.
“Bốp”, một cái tát nặng nề giảng xuống mặt Giang Nhiên Nhiên.
Lê Hân Dư vẫn cảm thấy không đủ, cô lật tay tát thêm một cái nữa.
Giang Nhiên Nhiên ôm mặt, không thể tin được Lê Hân Dư hiền lành, dịu dàng lại đánh mình hai bạt tai.
Cô ta trợn to hai mặt: "Cậu đánh tôi?" Lê Hân Dư dùng hết sức vung tay lên, sau đó tát mạnh vào mặt cô ta thêm lần nữa.
Giang Nhiên Nhiên muốn đánh trả nhưng lại bị Giang Dật Hàn nằm chặt tay, đẩy trở về
Nước mắt trong hốc mắt của Lê Hân Dư còn chưa kịp khô, nước mắt lạnh lẽo ngập tràn trong hốc mắt: “Cậu đã muốn kéo tôi chết chung, tại sao tôi không thể đánh chết Câu?"
Giang Nhiên Nhiên á khẩu không trả lời được.
“Cậu muốn chết là chuyện của cậu. Nếu lần sau thật sự muốn chết thì hãy cắt cổ tay trong phòng tầm hoặc là nhảy xuống trước khi người khác đến, đừng sống để hại người."
“Lê Hân Dư! Tôi đã biết cậu là người đạo đức giả nhất, cậu còn nói muốn tôi sống, bây giờ cậu nói vậy không phải là muốn bảo tôi chết sao?”
“Giang Nhiên Nhiên, nếu Lăng Diệu xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ khiến cho cậu nợ máu trả băng máu, trả lại gấp trăm lần.” Lê Hân Dư chớp mắt, nước mắt từ trong hốc mắt xuống rớt nhưng giọng nói của cô lại bình tĩnh đến đáng sợ. “Nếu anh ấy không sao, chúng ta hãy dừng lại ở đây. Sau này đừng để tôi gặp lại cậu nữa, tôi sẽ không nương tay đầu
Lê Hân Dư lau nước mắt sau đó nhanh chóng chạy đi.
Cô muốn ở bên cạnh Lăng Diệu, cho dù anh vẫn đang cấp cứu, cô cũng phải đợi anh ở ngoài phòng cấp cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.