Lê Hân Dư bình tĩnh lặc đầu
Cô sẽ không đi, con người ngu xuẩn một lần là đủ rồi, không cần ngu
xuẩn lần thứ hai.
Có lẽ từ trước tới nay Giang Nhiên Nhiên đều hận cô đã cướp mất Giang Dật Hàn, nhưng cô lại luôn xem Giang Nhiên Nhiên là người bạn thân nhất của mình.
Lê Hân Dự tự cho rằng mình không phải kiểu người hiền lành đến độ có thể tha thứ cho những kẻ đã hại mình, cô là người thù dai.
Nhưng cô lại không trở mặt với Giang Nhiên Nhiên, đây vốn đã là sự bao dung lớn nhất cho tình bạn đã sớm thay đổi hoàn toàn này.
“Tôi không đi.”
Mặc kệ Giang Nhiên Nhiên nói thế nào, cô cũng không đi làm con cờ cho cô ta nữa.
Giang Nhiên Nhiên cười nhạt đứng lên, lấy thiệp cưới từ trong túi xách ra để xuống: "Nếu như cậu không đi, tôi sẽ cũng không có cách nào ép buộc được, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết nếu cậu không đi thì cậu nhất định sẽ hối hận.
Lê Hân Dư không nhịn được bèn hỏi cô ta. "Nhiên Nhiên, bây giờ cậu lấy gì để uy hiếp tôi? Tình bạn của chúng ta sao? Nhưng giữa chúng ta đã không còn tình bạn nữa rồi, tại sao cậu tự tin cho rằng có thể thay đổi được ý nghĩ của tôi, khiến tôi sẽ hối hận vì cậu chứ?"
Giang Nhiên Nhiên ngẩn ra, dường như cô ta đã quên chuyện này.
Trong ấn tượng của cô ta, Lê Hân Dư lúc nào cũng quan tâm đến cô ta, lúc nào cũng nhường nhịn cô ta. Lê Hân Dư không ngần ngại chọc thủng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253626/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.