*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lăng Diệu đạp cửa một cái rồi ôm Lê Hân Dư lăn lộn trên giường. Kể từ sau khi biết những chuyện xấu mà Giang Nhiên Nhiên đã làm, thái độ của Lê Hân Dư vẫn luôn không rõ ràng làm, anh thật sự rất sợ cô sẽ bỏ đi. Hôm nay mẹ tới đây, thái độ của bà quá rõ ràng. Nhưng mà cô ấy lại hoàn toàn không có ý định phản đối, có phải cô ấy cũng muốn nghe lời mẹ làm những chuyện này sau đó bỏ đi không? Anh tuyệt đối không cho phép. Chỉ khi ở trong bụng có có đứa con của anh thì mới có thể hoàn toàn buộc có ở bên cạnh mình được. Lăng Diễu hóa sâu lên dài một cô nói không rõ "Em không được rời xa anh, ngay cả nghĩ thời cũng không được Tiếp nhận những va chạm thật sâu của anh Lê Hận Du không thể thốt ra được một cau hoàn chính, chỉ có những tiếng rên rỉ đặt quảng phát ra từ răng và một cô Chỉ cần cô không nói thì anh coi như có đi chấp nhận Le Hai Du met moi tiep đi trong lòng anh Anh vẫn luôn để trong cơ thể cô, muốn nhanh chóng tạo ra một đứa con thuộc về họ. Lăng Diệu hôn lên vầng trán đẫm mồ hội của Lê Hân Dư, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào mới có thể giải quyết được mối phiền phức mà mẹ anh đưa tới. Người phụ nữ đó thật sự là một cản trở. Nhưng thái độ của mẹ lại quá cương quyết, nhất thời Lăng Diệu chưa có biện pháp Có điều chuyện thể này rõ ràng là đi tìm Hướng Lập Hiện có đầu óc lệch lạc nghĩ kế sẽ đáng tin cậy hơn. Những sáng sớm hôm sau, anh chưa kịp chờ Hưởng Lập liên đến để đưa ra biện pháp tới lại phát hiện Dương Tiểu Khởi ăn mát khóc ở ngoài ban công Lê Hân Dư sac mất năng mộ dùng trước mặt Dương Tiểu Khởi, co minh môi thật chặt Lăng Diệu đi vào, vừa nhìn là biết ngay chuyện gì đang xảy ra Dương Tiểu Khởi đã giặt đồ lót của họ Tôi luôn qua lúc điên cường thì đó lót được năm Vào phòng tan chặc chân là Dương Tiểu Khai thác từ tien đi vào phòng của họ lại còn tự ý động vào đồ lót của anh. Lăng Diệu nhìn đồ lót của mình được giặt sạch phơi trên ban công, đột nhiên cảm thấy buồn nôn. “Tôi không cố ý. Tôi không biết là hai người không muốn để tôi giặt quân áo. Sau này tôi sẽ không tự tiên động vào quần áo của hai người nữa." Dương Tiểu Khởi khóc vô cùng đáng thương, giống như con thỏ trắng bé nhỏ bị ức hiếp Sắc mặt Lê Hân Dư vẫn không tốt: “Còn nữa, đừng tự tiên vào phòng của chúng tôi. "Tôi không biết hai người để ý chuyện này thật xin lỗi, thật sự xin lỗi... Không nên tùy tiện động vào đó lót của người * khác, đó không phải là kiến thức thông thường sao? cho dù có là người giúp việc đi nữa thì cũng không có chuyển tự tiến động vào đồ lót của người khác như thế chứ Lê Hán Dư muốn lí luận với Dương Tiểu khởi nhưng cô ta cử khác mất Thật ra Lê Hải Dư có rất nhiều điều mười nói nhưng Dương Tiểu khỏi cứ như thế này nên có chẳng nói được gì, có cảm giác bất lực giống như tủ tài gặp nhà binh vậy. Nhìn thấy Lăng Diệu đến, Dương Tiểu Khởi càng khóc to hơn. Dường như Lê Hân Dư đã hiểu ra điều gì đó, cô nhìn Dương Tiểu Khởi ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít một cái rồi quay người bỏ đi. Cổ tay có bị Lăng Diệu giữ chặt, anh dùng cánh tay dài vòng qua trước người anh, rồi nói với Dương Tiểu Khởi "Tháo xuống" Dương Tiểu Khởi ngẩng đầu, mắt đó au: "Tôi không lấy những thứ khác. Lăng Diệu nói: "Lấy quần áo xuống Dương Tiểu Khởi làm theo, nhưng câu tiếp theo của anh lại là. “Ném vào thùng rác Những thứ đã bị cô ta chạm vào, anh sẽ không can nira. Lúc đầu Dương Tiểu khởi khóc đỏ mặt, hiện tại thì một lúc đó lúc trắng Đạy là anh đang có ý ghét bỏ có sao” Làng Diệu cho cô ta một câu trả lời cháu chân "Sau váy đừng có từ tiền đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà nữa nếu không thì bồi thường theo gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]