*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
"Bảy giờ bỗng nhiên em cảm thấy chúng ta nên cảm ơn mẹ. Nếu không phải bà kịp thời ngăn cản, có lẽ bây giờ trong bụng em đã có một sinh mạng nhỏ rồi. Như vậy e rằng chúng ta thật sự sẽ không buông bỏ được."
Cô bằng nhiên cười khẽ, nhưng nụ cười của cô lại mờ mịt, không chân thực.
Lăng Diệu âm trầm nhìn chăm chăm khuôn mặt cô: “Em muốn buông bỏ cái gì? Bỏ anh hay bỏ cuộc hôn nhân này?”
“Em vẫn chưa nghĩ xong, nhưng em biết em cần phải bình tĩnh một thời gian." Cô cần phải bình tĩnh một chút, Lăng Diệu đã lừa gạt cô quá nhiều chuyện nên bây giờ trong lòng cô đang rối như tơ vò,
Lê Hân Dư quấn chặn, đang lục lại tìm kiếm gì đó trong ngăn tủ đầu giường.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của bà Trần, bọn họ đã không cho phép ai vào phòng riêng nữa, mọi thứ trong phòng đều là do cô tự dọn dẹp.
Thuốc vẫn còn trong tủ đầu giường.
Cô lấy lọ thuốc ra, đổ hai viên thuốc vào trong lòng bàn tay.
Lê Hân Dư liếc nhìn những viên thuốc màu trắng lạnh lẽo này, vừa mở miệng định nuốt xuống nhưng lại bị Lăng Diệu hất cả lọ thuốc xuống đất.
“Lê Hân Dư, chỉ vì nghe mấy câu nói của Giang Nhiên Nhiên mà em đã kết án tử hình anh như vậy sao?” Lăng Diệu giận quá hóa cười: "Khoảng thời gian chúng ta sống chung với nhau, chẳng lẽ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253612/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.