*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Dật Hàn không đi vào cùng bọn họ, một mình anh đứng ở bên ngoài tiếp ứng.
Gió đêm thổi bay góc áo, bóng dáng anh trông có chút hiu quạnh
Vừa thấy Lăng Diệu bế Lê Hân Dư đi ra, anh lập tức tiến lên đón. "Xảy ra chuyện gì? Hân Dư cô ấy.
Lăng Diệu trầm giọng nói: “Cô ấy không sao, đến rất đúng lúc, Hướng Lập Hiền đang xử lý chuyện ở bên trong, tôi đưa cô ấy về trước.”
Giang Dật Hàn chậm rãi buông tay, tay chân hơi cứng ngắc nói: “Được."
Không sao đâu, chỉ cần cô ấy không có chuyện gì thì tốt rồi...
Xe đã đợi ở cửa từ lâu, Lăng Diệu bế Lê Hân Dư đi lướt qua người Giang Dật Hàn, chuẩn bị lên xeNhưng ống tay áo của Giang Dật Hàn lại bị năm chặt.
Lăng Diệu dừng bước lại, Giang Dật Hàn cũng cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ nhìn thấy hai tay Lê Hân Dư năm chặt ống tay áo của Giang Dật Hàn không chịu buông
Ảnh mắt Lăng Diệu hơi tối lại: “Có chuyện gì để ngày mai hãy nói với anh ta."
“Không." Lê Hân Dư khó khăn leo xuống khỏi người Lăng Diệu, cả người không còn sức lực đến gần Giang Dật Hàn.
Giang Dật Hàn thấy cô đứng không vững, dáng vẻ như bị người ta bỏ thuốc, lập tức anh liền hiểu rõ.
Anh muốn tới đỡ cô nhưng lại không dám đỡ, sợ một khi anh đụng vào cô thì dược tính sẽ phát tác càng mạnh hơn.
Lăng Diệu đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253607/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.