Giang Nhiên Nhiên vẫn tươi cười như cũ, dường như không nghe thấy người kia nói gì, vẫn cứ nói chuyện với Lê Hân Dư: “Hân Dư, vừa rồi cậu nghĩ gì vậy? Tự dưng lại rùng mình một cái giống như bị hù dọa, giống hệt như trước đây. “Nhiên Nhiên... “Hân Dư, sao cậu lại có vẻ mặt này?”
Giang Nhiên Nhiên cười nói rồi lại sửng sốt giây lát.
Rất lâu sau mới phản ứng được, đôi mắt hạnh của Giang Nhiên Nhiên trợn lên, đi đến trước mặt người giúp việc, trừng mắt nhìn người kia chằm chằm: “Cô nói cái gì?” “Không tìm thấy cậu cả đâu.”
Nói cách khác
Chú rể đã biến mất.
Đôi mắt mở to của Giang Nhiên Nhiên dường như mất đi tiêu cự trong nháy mắt, người giúp việc kịp thời đỡ lấy cô ta mới không để cô ta bị ngã xuống.
Giang Nhiên Nhiên hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Nói không chừng anh ấy vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc, hoặc là đi chào hỏi khách, các cô đi tìm xem, tìm được rồi nói sau. “Cử thêm mấy người đi tìm đi!” “Đã tìm cả buổi sáng rồi. Sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng cậu cả đâu, có người nói trông thấy anh ấy đã lái xe ra ngoài. Người giúp việc giải thích. “Vậy sao cô không nói sớm với tôi?” Giang Nhiên Nhiên đẩy người giúp việc ra, nổi giận đùng đùng chất vấn.
Sao đến tận bây giờ mới cho cô ta biết? Còn hơn một tiếng nữa là khách mời sẽ đến đầy đủ rồi
Còn hai tiếng nữa sẽ phải lên sân khấu cử hành nghi lễ. “Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253587/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.