Vừa vặn khi ranh giới này trở nên mơ hồ thì Lăng Diệu trở về, Hướng Lập Hiên giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
Họ đã nói rõ với nhau, làm lành, Lê Nhã Trí cũng bị đưa đi.
Hết thảy mọi thứ đều trở lại ban đầu, bình lặng như nước.
Nhưng có một thứ càng ngày càng khó nằm yên, đó là trái tim của Hướng Lập Hiên.
Một khi đã động lòng thì rất khó kiềm chế được bản thân, quãng thời gian ở cạnh nhau này đã khiến anh ta suýt nữa lạc lối, cho dù bây giờ tỉnh lại nhưng anh ta vẫn khắc sâu trong lòng.
Rõ ràng muốn thoát khỏi nhưng ngày càng lún sâu.
Hướng Lập Hiên không tự chủ được, lái xe trở lại chỗ Lê Hân Dư từng ở.
Nhưng anh ta đẩy cửa ra thì chỉ thấy có Lê Ngưng.
Lê Ngưng thấy chỉ có một mình anh ta trở về, không có Lê Hân Dư, cô ấy đi ra ngoài nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy người đầu
Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, lại thấy dáng vẻ thần thờ của Hướng Lập Hiên, không nhịn được trừng mắt với anh ta: “Hân Dư đâu rồi? Không phải anh làm rơi cô ấy trên đường rồi chứ?”
Hướng Lập Hiên không nói gì mà lướt qua người cô ấy, bước vào nhà.
Sau đó anh ta đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh nhìn thức ăn bên trong.
Không có gì... Mấy món ăn buổi trưa Lê Hân Dư nấu còn thừa đều không thấy đâu.
Lê Ngưng cảm thấy anh ta kỳ lạ, giống như bị trúng tà vậy: “Anh đói bụng nên tìm đồ ăn à? Mấy món Lê Hân Dư nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253564/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.