Hướng Lập Hiên và Lê Hân Dư không hẹn mà cùng kêu lên: “Lê Ngưng?”
Lê Ngưng còn tưởng rằng cô đã giấu giếm rất tốt, không ngờ bị bọn họ gọi như vậy, khi nhìn thấy khuôn mặt bị băng bó của Lê Hân Dư thì nhịn không được run rẩy, giật nảy mình.
Hướng Lập Hiên sa sầm mặt: “Sao cô lại ở đây? Cô đi theo tôi hay đi theo Lê Hân Dư đến?”
Nếu đã bị phát hiện Lê Ngưng sẽ không né tránh nữa, nghênh ngang đi vào: “Tôi đi theo anh làm gì? Tôi không phải là kẻ có tật nhìn trộm người khác. Tôi thấy Lê Hân Dư bị thương, cảm thấy không yên tâm nên mới chạy tới đây."
Hướng Lập Hiên “hừ” một tiếng tỏ ý không tin: “Trùng hợp vậy sao? Cô có thể nhìn thấy Lê Hân Dư bị thương? Cô mở được thiên nhãn rồi sao?”
Lê Ngưng không muốn bị hiểu lầm, mạnh miệng giải thích: “Tôi làm hậu cần trong bệnh viện đấy.
Hậu cần chỉ là cách nói dễ nghe, chứ nói thẳng ra chính là làm công việc quét dọn. “Lúc đó vốn dĩ tôi đã muốn chạy tới hỏi thăm cô rồi, nhưng mấy người kia lại chặn đường không cho tôi bước tới, nói là sợ quấy rầy đến hai người. Bây giờ tôi vẫn là lén chạy tới đây đó. Lê Ngưng lè lưỡi, không thèm chú ý đến Hướng Lập Hiên mà nói chuyện với Lê Hân Dư.
Nếu như bị phát hiện, phỏng chừng công việc này cũng sẽ không giữ được.
Nhưng Lê Ngưng không hối hận, lựa chọn mà, tóm lại là phải có được có mất. “Hân Dư à, mặt cô sao thế? Ai mà đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253551/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.