Lăng Diệu khép vali lại, ngay cả một lời chào tạm biệt cũng không nói đã lập tức đi đến sân bay với trợ lý Lưu.
Trợ lý Lưu không hiểu nổi tại sao buổi sáng Chủ tịch còn rạng rỡ như ánh mặt trời mà lúc này bỗng đột nhiên trở nên mây đen giăng kín rồi?
Ai nói tâm trạng của phụ nữ đang yêu là mưa nắng thất thường chứ?
Rõ ràng đàn ông cũng như vậy mà.
Đàn ông vô tình mới hờ hững, người thật sự động lòng rồi bất kể là đàn ông hay phụ nữ ai có thể chỉ lo bo bo giữ mình nhỉ?
Đến sân bay trợ lý Lưu đẩy hành lý đi cùng Lăng Diệu qua khu vực kiểm tra an ninh, sau lưng bọn họ là nhóm nhân viên ưu tú được Lăng Diệu chọn.
Lăng Diệu bỗng nhiên nhìn trợ lý Lưu: “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”
Trợ lý Lưu bị ánh mắt lạnh như băng kia dọa sợ hết hồn: “Đã điều tra được, hai người đàn ông kia cũng đã nhận tội rồi.”
Anh gật đầu không hỏi nhiều nữa.
Lăng Diệu đi tới cửa lên máy bay bỗng dừng bước lại nói: “Cho người trông chừng phu nhân thật kỹ, nếu cô ấy mất một sợi tóc cậu sẽ biết tay tôi.”
Trợ lý Lưu lau mồ hôi, gật đầu thật mạnh: “Vâng, tôi dặn dò người làm ngay đây “Quên đi.” Lăng Diệu vẫn không yên lòng.
Người nhà họ Lê quá có khả năng giày vò người khác, anh lại không ở thành phố A, nếu chỉ đơn giản cho người trông chừng cô thì anh vẫn không yên tâm.
Bảo Hướng Lập Hiên trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253544/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.