“Trời mưa rồi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút, anh muốn ăn cơm em nấu. Bàn tay Lăng Diệu lồng vào tay Lê Hân Dư thật chặt. “Trong nhà hết thức ăn rồi.” Lê Hân Dư nói. “Vậy thì gọi điện thoại cho siêu thị bán đồ tươi sống đưa một số đồ tươi mới tới đây. “Trời mưa rồi, thôi mình đừng làm phiền người khác, chúng ta thuận đường dừng ở chợ mua chút thức ăn nhé?”
Những chỗ như chợ bán thức ăn này Lăng Diệu sống gần ba mươi năm cũng chưa từng đi đến một lần nào, nơi đó vừa ồn ào lại vừa hỗn loạn. Lăng Diệu không cần thiết phải chạy tới đó để tự hành hạ mình, người sống ở tầng lớp thượng lưu như anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thậm chí chỉ là một câu nói thì tự nhiên sẽ có người lựa chọn thực phẩm tươi ngon nhất giao đến tận nhà cho anh.
Nhưng mà nếu đây là yêu cầu của Lê Hân Dư thì lại là chuyện khác.
Tuy là đây là vấn đề cũng có chỗ cho anh lựa chọn nhưng Lăng Diệu lại cảm thấy đây không phải là câu hỏi lựa chọn.
Ngược lại anh cảm thấy đây là Lê Hân Dư thừa dịp trừng phạt chuyện cũ của anh và Lâm Dĩ Thuần cho nên cô mới đưa ra đề nghị như vậy. “Đi, dĩ nhiên đi rồi." Lăng Diệu ngậm đắng nuốt cay nói lời trái lương tâm. “Này, này, Lăng Diệu, cậu đúng là nói chuyện không giữ lời. Không phải hai vợ chồng cậu đã hứa tối nay mời tôi ăn cơm rồi sao?”
Hướng Lập Hiên nhìn hai người hòa thuận như lúc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253533/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.