Chương trước
Chương sau
Bây giờ tình hình này còn cần thể diện gì. Cần thể diện thì Lê Hân Dư đã bỏ chạy rồi.
Anh cần người, không cần thể diện.
Trong lòng Lê Hân Dư hết sức bực tức, vừa nghĩ đến hình ảnh người đàn ông đang ôm mình và Lâm Dĩ Thuần ở cạnh nhau là tim cô lại đau nhói.
Cô sầm mặt, lạnh lùng: “Lăng Diệu anh buông ra, đừng chạm vào em, vừa nghĩ đến anh hôn cô ta là em liền cảm thấy kinh tởm”
Lăng Diệu cũng biết chuyện này là mình đã sai trước, đương nhiên anh sẽ không buông tay, còn mặt dày nói: “Anh đã đánh răng rất nhiều lần, bây giờ anh rất sạch sẽ. Với lại anh và Lâm Dĩ Thuần thực sự không có gì, chỉ là lần trước em đến công ty, anh lấy cô ta để chọc tức em có một lần. Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, anh cũng đâu có nhớ Lâm Dĩ Thuần là ai.
Lê Hân Dư thở hổn hển, ngực phập phồng: “Ứng phó với em cũng không tìm một câu nói nào đáng tin hơn, nói Lâm Dĩ Thuần là thằng bạn xấu của anh đưa cho anh còn đáng tin hơn nhiều so với câu nói đó. “Anh không muốn lừa em, dù biết là không đáng tin, anh vẫn muốn nói cho em biết sự thật, anh đã hiểu lầm em một lần, cho nên anh muốn em tin tưởng anh.” Lăng Diệu muốn dùng tình cảm để đả động cô.
Anh buông tay ra, áp trán vào trán cô, trong đôi mắt đen láy lại để lộ ra một chút đáng thương.
Trông giống như một con chó lớn sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Trái tim của Lê Hân Dư bị ánh mắt của anh làm cho mềm lòng, cuối cùng tâm trạng cũng bình phục trở lại.
Lăng Diệu thấy tình hình đã chuyển biến tốt đẹp, nghiêm túc suy nghĩ và đề nghị: “Như vậy đi, anh sẽ đuổi người phụ nữ phiền phức kia đi.”
Cô lại hiểu nhầm thành ý khác: “Lâm Dĩ Thuần đã bị anh đuổi việc rồi, chẳng lẽ lúc nãy anh chỉ là muốn giả vờ cho em xem?” “Ý của anh là đuổi ra khỏi thành phố A, đừng gây chướng mắt trước mặt chúng ta làm. Anh không cần thể diện không sao, nhưng phải cho em thể diện”
Đám nhân viên bị Chủ tịch bắt đứng lại tại chỗ nghe được lời này liền giật mình một cái.
Bộ dạng ăn nói nhẹ nhàng để lấy lòng người như vậy, thật sự là Chủ tịch cao quý lạnh lùng nhà mình sao?
Mọi người gần như sốc đến há hốc mồm khi thấy Lăng Diệu cực kỳ nuông chiều Lê Hân Du.
Họ hoài nghi lỗ tai của mình, người cương quyết như vậy lại quấn lấy phu nhân ăn nói khép nép, nhiều lần thừa nhận mình không cần thể diện.
Chậc...
Thì ra phu nhân độc đoán như vậy đều là do Chủ tịch nuông chiều mà ra.
Người thực sự không thể từ bỏ cuộc hôn nhân này không phải phu nhân, mà là Chủ tịch.
Ánh mắt mọi người nhìn Lê Hân Dư lại có sự thay đổi, ngưỡng mộ, ghen ghét.. Tiếng bàn tán của đám người thực sự quá rõ ràng, Lê Hân Dư vốn là bị đám người này cho là không có tình người bụng dạ hẹp hòi, nếu làm như vậy thì ngược lại sự thật sẽ càng chắc chắn hơn. “Anh nói như vậy là ám chỉ em lòng dạ hẹp hòi, tâm tư đố kị nặng?” “Không, là anh lòng dạ hẹp hòi, không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Từ khi giác ngộ ra, Lăng Diệu đã trở thành một người đàn ông biết ứng phó tình huống, lúc nên nhận sai thì tuyệt đối không giả ngu: “Cũng là anh tâm tư đố kị nặng, không muốn em đến gần bất kỳ người đàn ông nào khác.
Lăng Diệu gần như mặt dày giải thích, sợ Lê Hân Dự hiểu lầm, anh còn cẩn thận cân nhắc dùng từ: “Em đã hứa với anh là chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không quan tâm đến những chuyện trước đây, em không thể làm như vậy với anh.” “Đây đều là chuyện quá khứ rồi.”
Tảng băng trong lòng Lê Hân Dư bị sự dịu dàng của anh làm cho tan chảy, cô cắn chặt môi, phân vân hồi lâu cũng không nói thêm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.