Giang Dật Hàn. Cái tên này kích thích màng nhĩ Lê Hân Dư. Quay đầu nhìn lại, vậy mà đúng là Giang Dật Hàn thật. Giang Dật Hàn thấy cảnh tượng này, đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, anh tránh người phụ nữ đụng vào, đi đến trước mặt Lê Hân Dư, dịu dàng hỏi thăm: “Em không sao chứ?" Cô lắc đầu: “Em không sao.” Nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Nhưng thằng bé bị điện thoại đập trúng nên cứ khóc suốt.” “Mặt em sao vậy?” Giang Dật Hàn muốn lau sạch vết bẩn trên mặt cô vì bị bàn tay bẩn của thằng bé trát lên nhưng đột nhiên ý thức được thân phận của hai người, lại từ từ rút tay lại. Anh lấy khăn tay ở trong túi ra, đưa cho cô: “Lau mặt đi.” Cô không từ chối, nếu từ chối thì sẽ có vẻ chột dạ, cô nhận lấy chiếc khăn tay mềm mại, lau mặt mình. Quả nhiên, chiếc khăn tay trắng tinh bị dơ một mảng... Bé trai thường không ưa sạch sẽ cho nên tay cũng không được sạch, một cái tát kia đã quẹt mấy thứ bẩn thỉu lên mặt cô. Cô cầm khăn tay, trả lại cũng không tốt, không trả cũng không tốt lắm. Sau khi suy nghĩ một chút, cô gấp khăn tay lại bỏ vào trong túi xách của mình và nhẹ nhàng nói với với anh: “Cảm ơn. So với cô thì Giang Dật Hàn thản nhiên hơn nhiều: “Đừng ngại, đã xảy ra chuyện gì?” “Thật ra cũng không có gì, là “Dật Hàn à! Cậu là người thân của chúng tôi, sao cậu lại giúp người ngoài vậy!” Người phụ nữ thấy tình hình không ổn, bèn chạy ra phía trước, ầm ĩ cắt ngang hai người. Có rất nhiều người ở đây, Giang Dật Hàn không muốn bị người ngoài chế giễu, những lời đồn nhảm bịa đặt về Lê Hân Dư đã đủ nhiều rồi. Anh dẫn cả đám người quay về phòng riêng ở nhà hàng nói chuyện. Vừa vào tới phòng riêng, người phụ nữ lại càng gào to lên, giống như sợ người bên ngoài không nghe thấy. “Giang Dật Hàn, có phải cậu lăn lộn bên ngoài giỏi rồi thì coi thường chúng tôi đúng không, tôi là chị gái ruột của cậu, thế mà cậu lại có thể giúp người ngoài?” Đến giờ Lê Hân Dư mới hiểu được, cậu em trai rất lợi hại khiến bà ta dám làm lu loa ở bên ngoài lại là Giang Dật Hàn. Vẻ mặt Giang Dật Hàn lạnh nhạt, dường như đã quá quen với kiểu tranh cãi này. Anh kéo cái ghế ra, bảo Lê Hân Dư ngồi xuống. Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn giấu kín trong một góc khuất không muốn bị Lê Hân Dư biết đến, nhưng giờ vẫn bị cô biết. Anh, không xứng với cô. Giang Dật Hàn bị người anh gọi là chị gái cùng chung huyết thống dùng cái chết để ép gọi anh tới đây ăn cơm, đương nhiên người thanh toán chắc chắn là Giang Dật Hàn. Anh cũng cảm thấy việc này kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa gì, nói ra sớm một chút đối với ai cũng đều tốt. Tuy nói là cùng chung dòng máu nhưng thực chất lại không hề có một chút tình cảm nào, thậm chí còn ít qua lại. Lúc trước Giang Dật Hàn bị vứt bỏ vào trại trẻ mồ côi cũng có một phần công lao của người chị gái này. Vì vậy trên bàn ăn anh nói rất rõ ràng. Anh sẽ không cho tiền, sẽ không để bọn họ ở thành phố A, cùng lắm sẽ mua cho họ một căn nhà mới ở thị trấn thôi. Nhưng ba người nhà họ không hài lòng, lấy cớ đi nhà vệ sinh để ra ngoài bàn bạc, không ngờ lại gặp phải Lê Hân Dư. “Cậu im lặng là có ý gì, cậu và người phụ nữ xấu xa này có quan hệ như thế nào? Cô ta đã đánh cháu trai của cậu đấy!” Từ nhỏ Lê Hân Dư đã đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, với tính cách của cô thì làm sao có chuyện ra tay với một đứa trẻ. Loại lí do thoái thác như này, Giang Dật Hàn đương nhiên không tin. Ngược lại, mồm miệng của ba người nhà họ Giang này khiến cho người ta phải kinh ngạc và khiếp sợ. Anh hờ hững nhìn về phía gia đình ba người kia, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi tin cô ấy sẽ không làm như vậy, các người tiếp tục ầm ĩ ở thành phố A cũng không có tác dụng gì, tôi đã nói rất rõ ràng, phương án giải quyết của tôi chính là như thế.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]