Lăng Diệu khó kìm nén được khao khát trong lòng, ôm cô và lật ngược người lại, đè cô dười người.
Bàn tay không bị thương kia nhẹ nhàng kéo tóc cô ra phía sau, đầu ngón tay trượt qua xương quai xanh của cô, mang theo một dòng điện tê dại.
Ánh mắt của cô tối sầm, viết rõ ràng hai chữ cự tuyệt.
Lăng Diệu cũng ngủ không được, anh ôm chặt người phụ nữ trong vòng tay. “Anh biết em để bụng chuyện gì, anh thực sự không có gì với Lê Nhã Trí, anh thề”
Giọng nam trầm khàn ở bên tai cô, phải vào tại cô, ngưa ngứa đến tận tim.
Lông mi cô run run. “Trước kia là anh hồ đồ nhưng cũng không đến nỗi bụng đói ăn quàng. Lê Nhã Trí đầy mưu mô khó lường, anh không cần thiết động đến cô ta, chứ đừng nói đến việc để mắt đến cô ta “Vậy ý của anh là, nếu là người khác thì sẽ có khả năng đó?” Lê Hân Dư tìm thấy sơ hở từ trong lòng anh. “Đừng xuyên tạc ý anh, em hiểu ý anh nói gì. Nếu em còn nghi ngờ sự việc này, em có thể hỏi thẳng anh, không cần nghe người khác xuyên tạc ý.
Lê Hân Dư “Ừ” một tiếng nhẹ nhàng, do dự không biết có nên nói về vụ bức ảnh không.
Nhưng mà bản thân cô cũng sợ nghe được câu trả lời là đúng.
Có chút sợt sệt, đành dứt khoát giấu ở trong lòng, hi vọng sự thật trong sạch giống như Lăng Diệu đã nói.
Cô nghiêng đầu và dựa vào trong khuỷu tay anh.
Lăng Diệu hiểu, như vậy nghĩa là mọi chuyện đã êm xuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253491/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.