Lăng Diệu khó kìm nén được khao khát trong lòng, ôm cô và lật ngược người lại, đè cô dười người. Bàn tay không bị thương kia nhẹ nhàng kéo tóc cô ra phía sau, đầu ngón tay trượt qua xương quai xanh của cô, mang theo một dòng điện tê dại. Ánh mắt của cô tối sầm, viết rõ ràng hai chữ cự tuyệt. Lăng Diệu cũng ngủ không được, anh ôm chặt người phụ nữ trong vòng tay. “Anh biết em để bụng chuyện gì, anh thực sự không có gì với Lê Nhã Trí, anh thề” Giọng nam trầm khàn ở bên tai cô, phải vào tại cô, ngưa ngứa đến tận tim. Lông mi cô run run. “Trước kia là anh hồ đồ nhưng cũng không đến nỗi bụng đói ăn quàng. Lê Nhã Trí đầy mưu mô khó lường, anh không cần thiết động đến cô ta, chứ đừng nói đến việc để mắt đến cô ta “Vậy ý của anh là, nếu là người khác thì sẽ có khả năng đó?” Lê Hân Dư tìm thấy sơ hở từ trong lòng anh. “Đừng xuyên tạc ý anh, em hiểu ý anh nói gì. Nếu em còn nghi ngờ sự việc này, em có thể hỏi thẳng anh, không cần nghe người khác xuyên tạc ý. Lê Hân Dư “Ừ” một tiếng nhẹ nhàng, do dự không biết có nên nói về vụ bức ảnh không. Nhưng mà bản thân cô cũng sợ nghe được câu trả lời là đúng. Có chút sợt sệt, đành dứt khoát giấu ở trong lòng, hi vọng sự thật trong sạch giống như Lăng Diệu đã nói. Cô nghiêng đầu và dựa vào trong khuỷu tay anh. Lăng Diệu hiểu, như vậy nghĩa là mọi chuyện đã êm xuôi rồi. Anh hôn lên trán cô, trong lòng lại càng khẳng định hơn, nếu chuyện thế này mà lại xảy ra một lần nữa, dù cho Lê Hân Dư có cầu xin thì anh sẽ không bao giờ tha cho nhà họ Lê nữa. Tuyệt đối không. Nhà họ Lê thật đúng là một ổ sâu bọ thối nát, ngoại trừ Lê Hân Dư, mỗi một người trong nhà họ Lê đều khiến người khác kinh t. Sáng sớm hôm sau, Lăng Diệu vẫn ăn bữa sáng do Lê Hân Dự làm. Anh uống một ngụm sữa rồi ấn cô vào quầy bếp hôn thật sâu, hôn xong còn không quên giở trò lưu manh: “Uống ngon không? Sữa của anh uống ngon hơn, hay là sữa mua về uống ngon hơn?” Lê Hân Dư thưởng cho anh một cái liếc mắt: “Anh có muốn tự mình thử không?” Lăng Diệu càng cười tươi hơn, đang định nói gì đó thì bệnh viện gọi đến. Viện trưởng run rẩy cất giọng nói nhẹ như bay: “Chủ, Chủ tịch Lăng, anh có thể đến bệnh viện một chuyển không?” . Truyện hay luôn có tại || t rùmtruyện. N E T || Lăng Diệu thu lại biểu cảm cười đùa, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Viện trưởng lau mồ hôi lạnh: “Bảng kết quả kiểm tra sức khoẻ của Lăng phu nhân, lần trước, đã lấy nhầm” Lăng Diệu căng thẳng: “Tôi đến ngay” Lê Hân Dư thấy vẻ mặt của anh không tốt lắm, bước tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Không có gì, em đừng nghĩ lung tung, anh đi ra ngoài một chuyến”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]