Bởi vì sau khi gặp Diệu Thanh Mạn ở bệnh viện có nhắc tới Lê Nhã Trí cho nên Lê Hân Dư vẫn không yên lòng, muốn về nhà thăm cô ta xem sao.
Cho dù em gái cô ghét cô nhưng cũng phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Dù sao cũng là người một nhà, không thể trừng mắt lạnh lẽo với nhau, mãi mãi không lui tới được.
Hôm sau nhân lúc Lăng Diệu tới công ty, Lê Hân Dư lén lút trở về nhà họ Lê một chuyến.
Tại sao phải lén lút chứ?
Bởi vì từ sau khi Lê Nhã Trí giội nước bẩn lên người Lăng Diệu nói đứa bé là con của anh, thì Lăng Diệu tỏ ra cực kỳ ác cảm, cũng không cho một mình Lê Hân Dư trở về nhà nữa.
Cho nên lần này cô cũng chỉ có thể len lén trở về nhà.
Sau khi Lăng Diệu rời nhà vào lúc sáng sớm, cô vội đi thẳng tới nhà họ Lê.
Viên Vũ nhìn thấy cô trở về cũng vui mừng nhưng nghĩ tới chuyện ngày đó, nụ cười nhạt đi mấy phần, sợ giữa chị em hai người xảy ra hiềm khích.
Lê Hân Dư biết mẹ cô lo lắng cái gì, cô chủ động mở miệng nói: “Nhã Trí thế nào rồi? Khỏe hơn được chút nào chưa mẹ
Viên Vũ vừa nghe cô hỏi như vậy cũng yên tâm, bà biết con gái lớn Lê Hân Dư tính tình rất tốt, mãi mãi không thù dai với người nhà. “Đỡ nhiều rồi, nhưng tâm trạng không tốt lắm. “Vậy con đi thăm em ấy một chút” “Con bé vừa lúc có bạn học tới đây thăm, ba người các con cùng tâm sự với nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253484/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.