Cửa không đóng.
Kim tiêm của Lê Nhã Trí vừa ghim xong, y tá đã rời khỏi cho nên tầm mắt của cô ta không bị cản trở nữa.
Cô ta vừa liếc mắt đã thấy Lăng Diệu ôm Lê Hân Dư, dáng vẻ che chở Lê Hân Dư như báu vật của anh khiến cô ta nắm chặt nắm đấm, kim tiêm vừa ghim xong lại bị lệch, máu theo ống truyền chạy ngược vào bình. “Tất cả mọi người đã đến đông đủ hóng hớt chuyện của tôi rồi à?” Lúc này ánh mắt nhìn mọi người của Lê Nhã Trí đều tràn ngập sự thù hận.
Tại sao bố mẹ không chừa cho cô ta chút không gian riêng? Cô ta không muốn nói nhưng bọn họ cứ nhất quyết ép cô nói ra, thậm chí còn kêu Lê Hân Dư đến đây để sỉ nhục cô ta, chỉ là vì muốn bản thân cô ta tự thừa nhận sự thật xấu hổ cô ta là bị người ta hãm hiếp sao?
Người như vậy dựa vào cái gì mà làm bố mẹ của cô ta. Bọn họ muốn cô ta xé nát da thịt, bày ra góc khuất âm u, mốc meo cho mọi người cùng coi thì mới cam lòng sao?
Bố cô ta dựa vào cái gì mà trải sẵn đường cho Lê Hân Dư, để cho cô dễ dàng được giả cho Lăng Diệu, còn bản thân cô ta thì lại rơi vào kết cục thê thảm như thế này. Bọn họ dựa vào đâu?
Tất cả mọi người đều thiên vị Lê Hân Dư, nâng niu trong lòng bàn tay, xem như là công chúa sống trong ánh sáng rực rỡ, còn cô ta thì bị đạp vào địa ngục làm đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253480/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.