Tại sân bay.
Lăng Diệu nằm chặt tay Lê Hân Dư, cứ như lo sợ cô sẽ bị lạc mất.
Cô cụp mắt nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau rồi lại nhìn Lăng Diệu: "Trợ lý của anh đâu? Không mang gì hết vậy, chúng ta cứ đi như vậy thôi sao?
Mắt anh chứa đựng ý cười: “Mang theo em là đủ rồi.”
Những lời mật ngọt đến đột ngột là những thứ mà phái nữ rất thích, thế nhưng Lê Hân Dư nghe vào chỉ cảm thấy buồn nôn, cô giả vờ như không nghe thấy: "Đi thôi."
Ý cười của Lăng Diệu giảm đi vài phần, anh nắm chặt tay cô, nói gì cũng không chịu buông.
Đột nhiên phía trước có một trận náo loạn, vài vệ sĩ đang tóm một cô gái đi vào trong.
“Bố, con không đi! Con không đi! Bố đừng đưa con đi mà, con đảm bảo consẽ ngoan ngoãn là được chứ gì, con xin thề!" Cô gái la hét: "Con xin bố đó, đừng có đưa con đi! Chẳng phải bổ thương con nhất sao? Bố nỡ để con sống một mình ở nước ngoài sao? Con xin bổ, đừng có đưa con rời khỏi đây được không?"
Người đàn ông đứng đấy không nhúc nhích: "Nghê à, bố thương con nên mới càng không thể để con ở lại đây."
“Bổ! Nếu bố đưa con đi thì con sẽ hận bố!"
"Thà con hận bố còn hơn lại làm ra những chuyện hại người hại mình như thế."
Người bị vệ sĩ tóm chặt là Y Nghê, còn người đàn ông đang nói chuyện là bố cô ta.
Lê Hân Dư nghe hai bố con họ nói chuyện mà ngây người, lồng ngực như bị siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253420/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.