Động tác thô lỗ của người đàn ông khiến cô không chịu đựng nổi. Trước đây không phải là chưa từng lên giường với Lăng Diệu nhưng lần này hoàn toàn khác, chỉ có đau đớn.
Cô kêu lên, muốn đẩy anh ra nhưng làm thế nào cũng không thể khiến anh nhúc nhích, chỉ có thể phát ra tiếng van xin khe khẽ và đáng thương.
Tiếng van xin lọt vào tai Giang Dật Hàn, anh không còn khống chế được mình nữa, chạy lại bên cạnh xe, ra sức và vào cửa sổ xe: “Lăng Diệu, buông cô ấy ra, anh buông cô ấy ra! Cô ấy đang kêu đau đó anh không nghe thấy sao?”
cửa sổ xe vốn đã bị Lăng Diệu hạ xuống ba phân, lúc này xuyên qua khe hở đó Giang Dật Hàn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong xe, nhưng anh lại không thể mở cửa xe, cũng chẳng có cách nào cứu Lê Hân Dư.
Lăng Diệu không ngờ Giang Dật Hàn lại không bình tĩnh được như vậy, bất chấp tất cả mà xông đến.Anh ta ở bên ngoài đập cửa kính xe, Lê Hân Dư ở dưới người mình kêu cứu một cách bi thương, họ thật giống như một cặp uyên ương có nhau.
Mình là gì? Ác bá, ác bá chiếm đoạt dân nữ.
Nếu đã là như vậy, chi bằng hoàn toàn xứng với cái danh ác bá này đi!
Anh đóng kín khe hở cửa sổ xe lại, động tác ở thân dưới càng mạnh bạo hơn. Giang Dật Hàn ở bên ngoài, ngoại trừ trừng mắt lên nhìn thì chẳng làm gì được.
Sự căm hận bùng lên trong lòng Lê Hân Dư.
Trước đây yêu bao nhiêu, bây giờ hận bấy nhiêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253396/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.