**********
Không đủ, còn lâu mới đủ, ngoài má ra, mỗi một chỗ trên cơ thể đều rất khó chịu...
Hai tay hơi run lên, cô không kiềm chế được mà kéo tay của Giang Dật Hàn qua áp vào cổ mình, xương quai xanh, dần dần trượt xuống ngực. Cô không biết mình đang làm gì, cô chỉ biết như thế này có thể khiến mình dễ chịu hơn một chút...
Giang Dật Hàn phải tốn rất nhiều sức mới rút được tay của mình ra.
Yết hầu khẽ chuyển động, anh suy nghĩ rồi rút cả tấm chăn lông ra, ôm vào phòng tắm.độ của cô, muốn khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Lúc đầu cô thoải mái cọ quậy, sau đó lại khó chịu đạp chăn lông ra.
Giang Dật Hàn không có cách nào bèn bước lên giường, cách một lớp chăn lông, ôm chặt cô trong lòng: "Không thể cử động lung tung được, nếu trực tiếp xối nước lạnh thì em sẽ không chịu nổi, quấn cái này vào, em sẽ dễ chịu hơn.”
Cô khóc thút thít, không ngừng kêu khó chịu.
Giang Dật Hàn cố sức nén nhịn trong lòng, mắt anh hơi đỏ lên, càng ôm cô chặt hơn.Nhiệt độ trên người cô quá cao, không bao lâu sau nước lạnh trên chăn lông đã bị cơ thể của hai người làm ấm lên.
Giang Dật Hàn kéo chăn lông ra, định đi thẩm nước lại lần nữa.
Đầu ngón tay của anh bất ngờ sượt qua vai cô, cơ thể của cô run lên giống như bị điện giật, cô ôm chặt tay anh, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Cô giống như một con mèo nhỏ đáng thương, khẽ kêu khóc: “Đừng, đừng vứt bỏ em..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253386/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.