Bốn nhìn nhau, giống như cuộc tranh chấp tối qua và sự hiểu lầm mấy ngày trước chưa bao giờ xảy ra vậy.
Không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của sáng sớm, họ không hẹn mà cùng không nhắc đến.
Lê Hân Dư hàng giọng: "Hôm nay không đến công ty sao?" "Đợi lát nữa sẽ Mặc dù Lăng Diệu nói vậy nhưng không có ý rời khỏi giường.
Cô biết phận của mình ở đâu, cũng nhớ lời anh nói với cô lúc đầu. Làm nghĩa vụ của một người vợ?
Thời gian này, cô chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, thế mà lại quên chuyện đã ước hẹn với anh lúc trước.
Chui ra khỏi vòng tay của anh, chân trần trên sàn nhà, cô đứng bên cạnh giường hỏi anh: “Bữa sáng ăn gì, tôi đi làm giúp anh."
Cô hơi khác thường, tuy chủ động bắt chuyện nhưng thái độ lại xa cách đến đáng sợ.
Anh ngồi dậy, kéo tay cô, cặp mắt sâu thẳm nhìn vào mắt cô: “Người làm sẽ chuẩn "Biết rồi." Cô rút tay mình ra: "Hôm nay anh mặc gì, tôi đi lấy quần áo giúp anh?" "Những việc này anh sẽ tự làm." Anh nhíu mày, duỗi cánh tay ra, ôm cô vào lòng: thêm một lúc
Theo tính cách của cô, Lăng Diệu tưởng rằng cô sẽ giay giua, thể nhưng cô chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói một chữ "được"
Anh càng ôm cô chặt hơn.
Giống như trở lại nửa tháng trước, cả nhà hòa thuận êm đềm, mỗi ngày Lăng Diệu đều sẽ về nhà họ Lăng đúng giờ, nhưng tất cả lại giống như đã thay đổi rất nhiều.
Cô trở nên trầm tĩnh, trở nên nghe lời..
Lăng Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253381/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.