Lê Hân Dư không biết mình rời khỏi đó như thế nào, cả người có hoải, cứ nghĩ những lời Hướng Lập nói là tim lại đau nhói.
Cô không còn đi nổi nữa, yếu ớt đứng ở bên đường, chỉ chớp mắt một cái, giọt nước mắt đã không chịu chế mà lăn xuống.
Người đi đường nhìn cô khóc nước mắt giàn giụa, nhỏ tiếng bàn luận không biết là tình yêu không êm đẹp hay công việc không thuận lợi đây. . Truyện hay luôn có tại ~ T RUMtruyen. NET ~
Một bàn tay bỗng nhiên ra trước mắt, bàn tay đó cầm một gói khăn giấy vẫn chưa bóc ra. Cô gái trẻ rụt rè, sợ làm phiền cô: gì ơi... Cho chị cái Lê Hân Dư nhận khăn giấy, nhìn cô ấy một cái với vẻ cảm ơn, khẽ nói: "Cảm ơn."
Cô gái trẻ ngẩn người: chị không phải là... chị không phải là Lê tiểu thư Cô ấy nói xong lại vội vàng xua tay, tự mình phủ định: "Không đúng, nên gọi là Lăng phu nhân mới đúng."
Cô rút khăn giấy ra, lau nước mắt, cười tự giễu: “Thôi đừng gọi tôi là Lăng phu nhân nữa." Lăng phu nhân? Đối với cô mà nói, một tuần trước ba chữ này vẫn là kẹo ngọt, bây giờ lại biến thành thuốc độc. "Đúng rồi, tên cô là gì? Hôm đó cảm ơn cô đã giúp tôi." Lê Hân Dư rất cảm ơn, cô gái này đã giúp mình hai lần rồi. "Tôi tên là Lê Ngưng, thật ra.. thật ra hôm đó tôi cũng không tốt. Hôm đó, tôi cũng đã chặn đường của chị.” Cô gái này chính là phóng viên trẻ đã không kiềm lòng được mà giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253376/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.