Những vệ sĩ được huấn luyện lập tức ngăn những người có mặt ở hiện trường lại. Lúc này biểu cảm của tất cả những người có mặt đều không được tốt cho lắm. "Những người có mặt ở đây không một ai được bỏ trốn." Anh găn mạnh từng chữ: “Hôm nay tôi có thời gian, chúng ta cứ từ từ tính từng người một"
Tất cả mọi người run rẩy, lúc này đây mới ý thức được những gì mình vừa gây ra.
Lăng Diệu bế Lê Hân Dư như nâng niu viên ngọc quý vậy, anh hôn lên vết đỏ ửng trên trán cô.
Cô nắm lấy áo sơ mi của anh, kéo lấy tay áo được thiết kế cao cấp của nh. Mắt cô đẫm lệ, giống như một con tuần lộc bị thương: "Lăng Diệu, em đau quá.”
Anh nhìn vết thương của cô, rồi lại nhìn những người xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Không đau nữa, anh đã gọi tài xế lập tức đưa em tới bệnh viện."
Cô càng nắm chặt áo anh hơn, nước mắt cô lại trào ra: “Không, em không muốn! Em sợ!" Lỡ như đến cổng bệnh viện lại có một đám người như vậy chặn cô thì làm sao? “Đừng bỏ rơi em! Lăng Diệu, em sợ! Cầu xin anh! Đừng để em một mình.."
Cô sợ sệt vùi đầu vào ngực anh.
Anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Được, sẽ không để em một mình, đợi lát nữa tôi sẽ đích thân đưa em đi."
Lúc này cô mới bình tĩnh hơn, giống như một đưa trẻ: “Anh nói lời phải giữ lời, đừng lừa em."
Lăng Diệu hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô: “Không lừa em”
Lúc này cô mới thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253355/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.