Lê Hân Dư hoài nghi Lăng Diệu và trở về sớm mà làm hỏng mất chuyện làm ăn ở nước M.
Ban đầu cô nghĩ anh ở phòng bệnh cùng cô dăm ba hôm là xong, không ngờ, anh lại ở đây cùng cô hơn nửa tháng cho đến khi cô xuất viện.
Trước đây nhà họ Lê chỉ đến thăm cô qua loa một lần nhưng bông dưng mỗi ngày đều đúng giờ đến thăm cô.
Bà Lê ngồi bên cạnh giường bệnh, lau nước mắt nhìn cô, ngoại trừ hỏi cô ăn gì, ăn có được không cũng không còn gì để nói nữa. Ông Lê lại cố gắng bắt chuyện với Lăng Diệu, muốn lấy chút lợi lộc từ phía con rể này. Lê Nhã Trí đứng bên cạnh bố mình, mắt tròn xoe nhìn Lăng Diệu, chốc chốc lại chêm lời.
Lần đầu tiên gia đình ba người họ Lê lại ở trong phòng bệnh hơn một tiếng như vậy.
Sau cùng, Lăng Diệu thấy có chút phiền phức bèn khéo léo từ chối kêu họ ra ngoài. Sau đó mỗi ngày ba người nhà họ Lê đều tới giường bệnh. Nhưng Lăng Diệu kêu phiền phức nên chỉ nói chuyện vài ba phút rồi kêu họ bỏ đồ xuống rồi tiễn khách, lấy cớ là cô cần nghỉ ngơi.
Người nhà họ Lê không nỡ rời đi, mà người không nỡ là Lăng Diệu.
Có lúc không ngốc cũng là một chuyện bi thương.
Cô có thể nhìn ra bố cô đến đây thăm cô chỉ là cái cớ, cái chính là có thể quang minh chính đại tiếp cận Lăng Diệu. Cô cũng là con người, không phải đồ vật, tại sao bố cô lại có thể lạnh nhạt với cô đến như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253349/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.