Hơi thở ẩm nồng phả lên gương mặt cô, anh nhẹ nhàng chất vấn: "Bị thương sao không nói với tôi?"
Rõ ràng đã tỉnh được mấy hôm rồi. Cô chỉ bị thương ở chân chứ tay không làm sao, miệng càng không bị câm, tại sao lại không chủ động nói với anh một tiếng: "Tôi là chồng của em, Lê Hân Dư, em bị thương nặng như vậy tại sao lại không nói với tôi?"
Nếu như không phải vì mẹ anh nói với anh thì e rằng phải nửa tháng sau anh mới biết cô bị tai nạn xe.
Người phụ này nghĩ rằng mình không quan trọng hay nghĩ rằng anh không quan trọng?
Trong lòng anh vô cùng khó chịu nhưng cũng không biết ném cục tức này đi đầu.
Trời mới biết, khi mẹ anh nói cô bị ngất, trong lòng anh lo lắng đến nỗi không iểm soát được bản thân mình. Không ngờ răng, một cuộc hôn nhân có sắp đặt trước, một người không yêu vợ của mình, nhưng cô lại chiếm vị trí lớn như vậy trong lòng anh.
Mẹ anh thêm mắm dặm muối nói cô sắp không qua khỏi khiến anh càng lo sợ hơn, sợ rằng mất đi cuộc hôn nhân ba năm này, mất đi người phụ nữ bên anh chưa đầy ba mươi ngày qua.
Cơ thể của hai người gần sát nhau, cô gần như có thể cảm nhận được sự chuyển động và tức giận nơi lồng ngực anh.
Anh giống như chưa được nghỉ ngơi đủ, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, những tia máu có thể nhìn thấy rõ rệt.
Trong lòng cô chợt nghĩ, lẽ nào anh vì cô mà vội vàng về nước?
Lần đầu tiên cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253347/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.