Trở lại cửa hàng, Hứa Đồng đang định đem tiền kiếm được bỏ vào tráp.Đường Hưng Bang lại nói với cô: “Đừng bỏ vào trong, cháu cầm lấy đi, mặt khác chi tiêu một ít, ngày mai đi dạo phố, mua cho mình một ít quần áo. Nhìn cháu một thân quần áo lao động vừa bẩn lại vừa cũ. Cháu hiện tạitốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học, nên ăn mặc trang điểm một chút,đi ra ngoài nộp sơ yếu lí lịch, tìm một công việc trí thức gì đó, chứđừng cùng ta cứ mỗi ngày mắt to trừng mắt nhỏ bán ba cái đồng, sắt này”
Hứa Đồng cười hì hì, đem tiền nhét vào tráp.
“Chú Đường, cháu thật vất vả mới tốt nghiệp được, chú lại khiến cho cháu vừa nhàn rỗi một hồi đã đi tìm việc làm sao”. Cô đi đến bên người ĐườngHưng Bang, ôm lấy cánh tay ông, cười tủm tỉm làm nũng nói: “cháu với chú cùng nhau trông cửa hàng, cho chú đỡ buồn, không tốt hay sao?”
Đường Hưng Bang nhìn cô không có cách nào, lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ông bỗng nhớ đến một sự kiện, liền vỗ vỗ bả vai Hứa Đồng chỉa chỉa điệnthoại nói: “Vừa rồi cháu đi ra ngoài, ông Kiều gọi điện thoại tìm, nhanh gọi điện thoại lại đi”. Vừa nói lại nhớ đến một việc khác, vì thế đitheo nói: “Đồng Đồng, cháu cũng đã tốt nghiệp đại học, cũng nên có mộtcái di động, như vậy mọi người tìm cháu có việc cũng tiện”
Hứa Đồng gật đầu cười: “Được, ngày mai cháu đi mua”
●︶︶●
Người mà Hứa Đồng gọi “ông Kiều”, là chủ nhiệm lớp trung học ngày xưa của mẹcô Hứa Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/85808/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.