Chương trước
Chương sau
Trong lúc mông lung, Hứa Đồng cảm thấy như có người đang kéo. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Cố Thần đang dùng chăn cuốn lấy mình.

“Máy bay đến nơi rồi sao?” Cô mơ hồ hỏi.

“Ân” Hắn gật đầu, động tác lưu loát đem cô cuộn lại “Chúng ta trở về”

Hắn ôm cô ra khỏi khách sạn. Có xe đưa họ đến sân bay. Xuống xe, cách thậtxa cô đã nghe được âm thanh roạt roạt. Ngẩng đầu vừa thấy, cách đó không xa là trực thăng, cánh quạt trên đính đã quay vù vù.

Có người từ trên đi xuống, đi về phía bọn họ. Người nọ đến gần, đó là môt ngườitrung niên quần áo chỉnh tề. Thoạt nhìn biểu tình lạnh lùng thản nhiênnhưng lại không làm người ta có cảm giác áp bách khó chịu. Ông ta đi đến gần, Cố Thần gọi ông ta một tiếng lão Lương, cúi đầu nói với Hứa Đồng:“Đây là quản gia của nhà họ Cố!”

Hứa Đồng âm thầm nhấp lưỡi.

Đã là thời đại nào rồi lại còn có quản gia.

Lão Lương nhìn Cố Thần đanh giọng nói: “Lão gia đang từ Mĩ trở về gấp.”

Hứa Đồng nhìn thấy Cố Thần nhíu mi, “Ông ấy trở về làm gì? Bảo ông ấy ởnước ngoài tĩnh dưỡng cho tốt, đợi khỏe hơn rồi trở về. Nếu hiện tại ông ấy trở về thì nói tôi đem Cố thị trả lại cho ông ấy, còn mình đi Mĩ gây lập nghiệp.”

Từ trong giọng nói của hắn Hứa Đồng cảm nhận được,ngoài lí do vì sức khỏe của ba mình dường như còn có gì khác khiến chohắn không muốn ông ấy về nước.

Lão Lương rất nhanh chứng minh cho cảm giác của cô thật sự không sai, “Ba cậu nói ông ấy muốn gặp con hồli tinh đã phá hoại hôn ước của cậu!”

Ông ta rõ ràng nhìn thấy Cố Thần trong tay còn ôm cô nhưng vẫn nói như vậy. Hứa Đồng nghĩ có thểthấy được ông ta ấn tượng đối với mình đã rất có thành kiến.

CốThần phì cười, vỗ vỗ cằm Hứa Đồng, không kiềm chế được nói: “Vậy ông cẩn thận xem bộ dáng của cô ấy, trở về miêu tả cho ông ấy nghe.”

Hứa Đồng trừng mắt lườm hắn một cái, lấy tinh thần nhìn về phía lão Lương.Cô đang bệnh, vẻ mặt có chút mệt mỏi, khuôn mặt đỏ hồng, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu không nói nên lời.

Lão Lương nhìn thấy vẻ mặt của cô, ngây người..

Hứa Đồng bỗng cười với ông ta, “Xin chào!”

Lão Lương theo bản năng cũng đáp lại: “Xin chào!”

Cố Thần ôm Hứa Đồng lên phi cơ. Khi thoáng đi qua lão Lương, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Lão Lương, chú ý giữ vững lập trường.”

Khóe miệng lão Lương hơi co lại.

Thật là kì lạ, rõ ràng muốn ra uy với cô gái kia, nhưng không tự chủ đượclại làm vẻ mặt ôn hòa với cô ta. Cô gái này thật không đơn giản, có thểhóa giải được thị uy của ông. Xem ra lão gia có tư tưởng hàng yêu phụcma sẽ mất không ít công sức.

●]3]●

Đến A thị, Cố Thần lập tức đưa Hứa Đồng vào bệnh viện

Khi bác sĩ hỏi Hứa Đồng tại sao cảm lạnh, Hứa Đồng chỉ đáp: “Đổ mồ hôi lạigặp gió” Cũng may bác sĩ cũng không tò mò, không tiếp tục hỏi, “Vậy tạisao lại đổ mồ hôi? Tại sao lại gặp gió?”

Cố Thần ở một bên vẻ mặt không thay đổi, rất bình tĩnh, rất tự nhiên, giống như việc ra mồ hôilại chịu gió này không hề liên quan đến hắn. Cô không khỏi nhìn hắntrừng hắn hoàn hận.

Kiểm tra xong, cũng không có gì nghiêm trọng, trị liệu một lúc, Hứa Đồng rất nhanh hạ sốt, cũng không còn cảm thấy lạnh.

Đêm đó Hứa Đồng đòi về nhà, Cố Thần lại như thế nào cũng không đồng ý. Hắn bắt Hứa Đồng phải ở bệnh viện một đêm.

Hứa Đồng cười: “Có phải hay không người càng có tiền càng phiền phức?”

Trách không được những đứa bé nhà nghèo so với các thiếu gia, thiên kim sứcchống cự thường mạnh hơn, thì ra có rất nhiều tật xấu đều là vì nuôngchiều mà nên.

Cố Thần không để ý tới cô, chỉ giao cho thư kí Trịnh đem giấy tờ đến, hắn tạm thời ở trong bệnh viện giải quyết.

Hứa Đồng không khỏi sợ hãi cười, từ bao giờ cô chỉ cảm mạo qua loa thế nàycũng có thể làm người ta coi trọng như thế. Từ trong đáy lòng trào ramột niềm vui. Thì ra cô cứ cho rằng mình chẳng sao cả, nhưng khi cóngười coi cô như công chúa để che chở vẫn không nhịn được mà vui vẻ thếnày.

Hai ngày sau cô xuất viện, Cố Thần đưa cô về nhà. Đường Hưng Bang nhìn thấy vẻ mặt cử chỉ của hai người chỉ cười mà không nói gì,yên lặng tránh đi

Ông nhìn ra được chàng trai kia rất thương congái nuôi mình, cảm thấy thật vui mừng. Hai người kia cùng nhau, tựa nhưbích nhân, có lẽ chính bọn họ cũng không biết được, bọn họ nhìn về phíađối phương, ánh mắt có bao nhiêu si mê lưu luyến.

●]3]●

Cố Thần bắt Hứa Đồng lên giường nằm nghỉ, phóng tầm mắt nhìn một vòngquanh phòng cô. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào nơi của cô. Phòng rấtnhỏ, không phải chỗ nào chỗ ấy đều màu hồng phấn, rất sạch sẽ. Bỗngnhiên hắn dừng mắt ở nơi nào đó.

Trên ghế dựa có một chiếc đệm xù lông. Hắn đi qua cầm lấy, khóe miệng cười trêu tức, “Cái này, có phảilà của anh? Không thể nghĩ được em còn giữ.”

Hứa Đồng giương mắtnhìn. Cái đệm kia đúng là ở trong xe Cố Thần. Cô đã lấy đem về vì trênnó bị dính máu. Chính cô cũng cảm thấy kì quái, tại sao cô lại mất cônggiặt nó sạch sẽ đặt ở trong phòng mà không vất quách đi.

Hứa Đồng nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm trả lời hắn: “Đồ của anh toàn là đồ hàng hiệu đắt tiền, chính vì vậy mới không vất đi!”

Cố Thần không khỏi cười. Bỗng nhiên lại nhìn thấy một chiếc hộp ở một gócsáng sủa. Nụ cười của hắn biến mất. Chiếc hộp kia rất quen thuộc, đó làtự hắn đặt mua. Đưa tay mở ra, một kiện sườn xám im lặng nằm bên trong,giống như mang theo vài phần oán trách. Đầu ngón tay hắn vuốt phẳng trên nền vải, đáy lòng dội lên một tia kì lạ. Có lẽ đàn ông trong thiên hạđều giống nhau, bình thường lãnh cảm cứng rắn đến đâu, khi bị một phụ nữ tiến vào, từ đó về sau liền không thể tiếp tục hờ hững với cô ấy mà chỉ có thể bảo hộ thương tiếc không thôi. Trong lòng hắn khẽ tự trách cùngđau đớn.

Hắn quay đầu nhìn cô, không đầu không đuôi nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi”

Không biết có phải khi người ta sinh bênh đều trở nên rất yếu đuối hay không. Mà chỉ thản nhiên một câu này lại làm cho Hứa Đồng cay cay mắt. Cô biết hắn giải thích vì cái gì.

Nhăn nhăn mũi, cô thì thầm nói: “Anh đừng giả bộ, chờ em khỏe lại, em đem anh bán đổi lấy đường ăn!”

Hắn bị một câu hờn dỗi của cô chọc cười, “Chỉ đổi lấy đường, không phải rất phí phạm hay sao?”

Cô chớp mắt, “Anh đã đến nước bị người khác đem đổi đi, lại vẫn không quên tự mãn! Thực anh chỉ đáng đổi lấy giấy vệ sinh thôi, vậy mà anh cònnghĩ đem mình đổi lấy đường là không đáng so với giá trị của anh sao!Xì!”

Hắn đi đến bên giường, cầm tay, nhìn vào đáy mắt cô, bỗngnhiên nhẹ giọng hỏi: “Dao Dao, em có phải có điều muốn nói với anh haykhông?”

Hứa Đồng giật mình, chớp mắt hỏi lại: “Còn anh? Anh có điều gì muốn nói với em hay không?”

Cố Thần bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: “Có, nghỉ ngơi chotốt, nhớ rõ lời dặn của bác sĩ, uống thuốc đúng giờ. Anh phải đi làmđây.”

Hứa Đồng xịu mặt xuống: “Anh muốn nói cái này sao?”

Ngay cả hai chữ “Xin lỗi” đều đã nói ra miệng, lại cố tình không chịu nói ra ba tiếng “Anh yêu em”

Cố Thần nhìn cô, chậm rãi gật đầu.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, đáy mắt như ẩn chưa vô số những tia kì lạ, cô nhìnvào lại không hiểu. Đến tột cùng trong lòng hắn suy nghĩ cái gì?

Cô dỗi, “Được rồi. Thời gian chúng ta cược một tháng cũng sắp hết!”

Cố Thần giương mi, “Vì thế?”

Bộ dáng hắn thờ ơ làm cho cô không được tự nhiên, “Nói cho đúng là, anhthực sự không có gì muốn nói cho em biết? Ví dụ như cái đã cá cược kia?” Cô nhắc lại hắn một lần, tức giận nên tuôn ra, “Muốn nói thì hiện tạinói đi, nếu không thì một tháng coi như đã qua,” Cô dừng lại một chút,không tiếc lời ngoan tuyệt, “Nếu không phân thắng bại, chúng ta khôngcần gặp mặt nữa!”

Cô cuối cùng cũng bắt đầu ngoan cố. Ở trên đảo, hai người rõ ràng đã thân mật như vậy, giờ lại có thể đơn giản nói ra một câu.

Cố Thần nhíu mày. Trong lòng hắn tính toán một chút thời gian. Việc nọ chỉ còn vài ngày nữa là làm xong, nếu tính không nhầm thì trong thời gianmột tháng này có thể hoàn thành. Trầm ngâm xong, hắn mở miệng: “Ngoanngoãn nghỉ ngơi.” Hắn quyết định tạm thời không nói gì, chỉ vài ngày nữa mà thôi, một nháy mắt là qua.

Cố Thần mặt nhăn nhíu mày.

Hứa Đồng không biết được ngọn nguồn, nghe hắn nói như vậy không khỏi chánnản, “Cố Thần!” Đây là lần đầu tiên cô gọi tên đầy đủ của hắn, nghiêmnghị lại lạnh lùng như vậy, “Lần sau gặp mặt nếu anh còn không nói, nhưvậy coi như chúng ta cả đời không có duyên đi!”

Lời vừa nói khỏimiệng, ngay cả chính cô cũng thấy ngoài ý muốn, lại có thể đem lời nhẫntâm như vậy nói ra. Từ khi nào thì cô trở nên tùy tiện như thế.

Cố Thần nhíu chặt mi. Ở đáy lòng cũng cảm thấy tức giận. Bọn ở cùng đã cảm thấy thật hòa hợp, cô lại bắt đầu bướng bỉnh. Đối với cô, hắn đã cốgắng mọi cách để nhân nhượng, chẳng nhẽ những hành động thực tế như vậylại không hơn một câu nói kia?

Chung quy là tính nết thiếu gia, hắn cũng có chút tức giận.

“Được, tùy em.” Hắn đứng dậy liền đi. Tới cửa lại vẫn không nhịn được quayđầu. Đáng tiếc cô đã trở mình quay mặt lại, căn bản không nhìn được hắnđã mềm lòng.

Cố Thần một lần nữa lại tự nhắc mình phải cứng rắn, thong thả quay đầu bước đi. Ra đến cửa không hỏi âm thầm thở dài.

Lần yêu này tốt xấu đối với hắn cũng là lần đầu tiên, cũng không có kinhnghiệm. Trước kia luôn là các cô gái cố gắng đi làm hắn vui vẻ, hiện tại phong thủy lại thay đổi, trở thành hắn phải trăm phương nghìn kế tìmcách để làm cô vui lòng. Nghĩ việc kia dù sao cũng sắp hoàn thành, cùnglắm thì lần sau nói với cô cũng được, Lúc này cứ tạm thời rời đi. Cả hai đều bướng bỉnh cố chấp như vậy, thật sự bất ngờ. dù sao hắn chưa từngthật lòng đi dỗ ai, lần này hắn ở lại, cũng không biết tiếp tục làm nhưthế nào để cả hai cùng xuống nước.

●]3]●

Hứa Đồng tronglòng u oán không thôi. Hắn rõ ràng yêu cô, lại cố tình không chịu mởmiệng nói ra. Nhưng việc hắn làm tất nhiên so với một câu nói kia quantrọng hơn rất nhiều, nhưng phụ nữ vốn là loại động vật luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn. Hắn lại từng bao nhiêu lần vô tâm làm tổn thương cô.Cô chẳng qua muốn hắn nói một câu, chẳng sợ cả đời chỉ nói một lần cũngtốt. – ván bài này hắn thua, hắn yêu cô. Nếu hắn nói, cô nhất định sẽ gỡ bỏ phòng bị trong tim, lau đi những khúc mắc còn sót lại ở đáy lòng. Có thể hay không lại là, hai người bọn họ đều cố chấp. Trong lòng bất luận đã yêu đến đâu nhưng miệng lại vẫn cố tỏ ra cứng rắn.

Hứa Đồng thời dài.

●]3]●

Bệnh của Hứa Đồng đã khỏi hoàn toàn, nhưng tinh thần có chút buồn bực không vui

Cô cũng không đi làm. Cố Thần giúp cô xin nghỉ phép còn rất nhiều ngày nữa mới hết hạn. Cô chỉ ở nhà, mệt mỏi. Hai ngày này, người nọ quyết tâmkhông tới tìm cô. Trong lòng cô không khỏi thầm oán. Chẳng qua là mộtcâu nói của cô mà hắn không thèm đến, thực sự là nhỏ nhen. Hứa Đồng rầurĩ ghé vào cửa sổ, buồn bã ỉu xìu thở dài, bộ dáng phiền não như đangchờ trời sập xuống vậy. Cô không biết rằng, bộ dáng phiền não u buồn của cô, người ngoài nhìn vào, chính là cái gọi là “nhớ nhung”

●]3]●

Vài ngày liên tiếp nghe Hứa Đồng thở dài, Đường Tráng dường như muốn phátđiên. Anh không biết hai sinh vật không bình thường kia đã xảy ra mâuthuẫn gì, chỉ biết là nếu còn tiếp tục như vậy, so với Hứa Đồng anh còntrở nên không bình thường hơn.

Nghe đến lần thứ một nghìn lẻ mộttiếng thở dài của Hứa Đồng xong, Đường Tráng không thể nhịn được kêulên: “Đừng có ở nhà thở dài nữa! Thở tới thở lui làm anh phiền muốn chết được! Đi ra ngoài một chút, theo anh đến quán mạt chược giải sầu, bằngkhông tìm việc gì làm đi. Trong hai phương án này chọn lấy một, tóm lạikhông được ở nhà! Thật sự chịu không được em, còn trẻ tuổi như vậy đãmắc bệnh suy nghĩ như mấy bà lão ấy!”

Hứa Đồng ngẫm lại, đi ra ngoài một chút cũng tốt, liền cùng Đường Tráng xuất môn.

Trên đường cô trêu chọc Đường Tráng, “Tráng Tử, anh bị Dương Dương làm hỏngrồi, nói chuyện càng ngày càng dài dòng linh tinh. Hôm nay nếu đổi làtrước kia, anh nhiều nhất chỉ nối một câu: Cút đến quán mạt chược đi!Đừng ở nhà làm phiền lão tử!”

Đường Tráng gõ cô một cái, “Cút đi, dám nói chuyện vô phép với anh trai cô như vậy sao! Muốn ăn đòn có phải không! Đúng rồi nha đầu, anh nghe nói một việc, hình như gần đây em gái kia của em có qua lại với tên lưu manh Nghiêm Xương Thạch. Hai ngườinày quan hệ với nhau, anh có cảm giác vô cùng kì lạ.”

Hứa Đồnghiểu lời Đường Tráng muốn ám chỉ. Chương Thực Đồng cùng Nghiêm XươngThạch cùng thông đồng. Hai người kia liên kết với nhau, đừng nói ĐườngTráng, ngày cả cô tự đáy lòng cũng có một dự cảm chẳng lành.

“Nghe nói công trình quảng trường Cẩm Tú kia Nghiêm Xương Thạch có hợp táccùng Cố Thần. Đúng rồi, anh nói với em chuyện này, vài ngày nay Cố Thầnkhông tới tìm em em cũng không cần than ngắn thở dài như vậy. Công trình quảng trường Cẩm Tú sắp đến ngày bàn giao, Nghiêm Xương Thạch lại độtnhiên phủi tay. Hắn nói nguyên vật liêu kia đã có việc dùng đến, khôngthể tiếp tục hợp tác, bảo Cố Thần đi tìm đối tác khác. Cố Thần đành phải đi tìm nhà cung cấp mới, nhưng kì lạ là dù hắn tìm ai cũng nhận đượccâu trả lời là nguyên liệu vừa mới thanh lí hết. Hắn không đến tìm em,anh nghĩ nhất định là có việc bận. Lại nói công trình này Cố thị nếukhông giao đúng ngày đã thỏa thuận có nghĩa là vi phạm hợp đồng. Lúc này mọi việc đang rất cấp bách, em cùng đừng lấy mấy việc cỏn con đi so đovới người ta. Trước đây em rộng lượng là thế, sao bây giờ lại trở nênhẹp hòi như vậy? Thế mới biết, phụ nữ chỉ đáng yêu khi còn nhỏ thôi a!”

Lời thuyết giáo này từ miệng Đường Tráng nói ra, Hứa Đồng cảm động đến nỗikhông biết nên khóc hay nên cười. Cô hơi ngạc nhiên, thì ra chỉ trongvài ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện như vậy. Cô hỏi Đường Tráng: “Saoanh biết nhiều như vậy? Là hắn nói cho anh?”

Đường Tráng nhúnvai, liếc nhìn Hứa Đồng, “Làm sao có khả năng! Ngay cả em hắn ta cũngkhông nói, lại đi nói cho anh sao? Là một tên tiểu đệ anh vừa thu nạpkhông lâu nói. Cậu ta bảo mình biết một tên thủ hạ cấp dưới đắc lực củaNghiêm Xương Thạch, việc này đều là từ miệng tên đó mà ra.”

HứaĐồng trầm ngâm một chút, lúc mở miệng đã trở nên có chút nghiêm trọng,“Anh nói tên tiểu đệ mới này hiện giờ ở quán mạt chược sao? Cho em gặphắn, em muốn biết chuyện đã phát sinh đến mức nào, phiền toái này CốThần có thể giải quyết hay không?”

●]3]●

Khi Hứa Đồng cùng Đường Tráng chạy đến quán mạt chược, một đám người đang vây quanh ởcửa. Bọn họ giống như vậy xem cái gì đó, còn phát ra những âm thanh sợhãi.

Đường Tráng hướng về phía đám người kêu một tiếng: “Này! Ta bảo các ngươi coi tiệm, kết quả lại tụ tập ở cửa để làm gì hả?”

Mọi người đồng loạt quay đầu, tản ra để trống một lối đi vào. Hứa Đồnggiương mắt nhìn qua, phát hiện ở giữa đám người, là một người trẻ tuổi.Trong tay cậu ta đang đùa nghịch một cây dao, hai tay linh hoạt xoay,còn dao ở trong mười ngón tay bay nhanh thành một mảnh màu bạc lónglánh, trông rất đẹp mắt.

Hứa Đồng không khỏi tán thưởng một câu: “Giỏi quá! Rất hay!”

Trách không được mọi người đều vây quanh xem, cậu ta bày trò này thật vô cùng phấn khích.

Cậu ta nhìn thấy Đường Tráng , dừng tay đi tới cười hì hì kêu một câu:“Tráng ca!” Lại quay đầu nhìn về phía Hứa Đồng, thông minh chào hỏi cô:“Đây nhất định là Đồng tỷ mà mọi người nói đi? Xin chào!”

HứaĐồng cười vang lên, “Không cần gọi Đồng tỷ, hai chúng ta không biết ainhiều tuổi hơn ai đâu!” Dừng lại một chúy, ngẩng đầu hỏi Đường Tráng,“Cậu ta chính là vị huynh đệ mới mà anh nói sao?”

Đường Tráng gật đầu, “Hắn gọi Tiểu Đồ”

Hứa Đồng nói với cậu ta: “Tiểu Đồ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, có thể hay không qua bên này một chút?”

Cậu ta cười đồng ý. Tránh khỏi đám đông, Hứa Đồng đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn: “Làm sao cậu biết thủ hạ của Nghiêm Xương Thạch?”

Tiểu Đồ thong dong đáp: “Chúng tôi trước đây là hàng xóm, sau đó chuyển nhà đi, không lâu sau tình cờ gặp lại.”

Hứa Đồng hơi chau mày, trầm giọng lại hỏi: “Vậy cậu tại sao không cùng cậuta đi theo Nghiêm Xương Thạch tìm cơ hội phát tài? Vì cái gì lại lựachọn đến chỗ chúng tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.