Trước khi xuống máy bay, Dương Dương dắt tay Hứa Đồng nói nhỏ: “Hình như ta quên nói với ngươi một việc, lần này chúng ta du lịch, ngay cả tiềnăn ở cũng được bao! Trước ta chỉ nghĩ là nhà nghỉ bình dân thôi, nhưngbây giờ … ăn ở miễn phí kia … sẽ không phải là ở khách sạn năm sao đi?
Hứa Đồng nhìn cô, trợn mắt, từ trong túi lấy biên lai ra, cúi đầu nhìn thấy chữ khách sạn XX, đạm đạm ngẩng lên thở dài một tiếng, hỏi thư kíTrịnh, “Khách sạn này là khách sạn bình dân, hay là … khách sạn có rấtnhiều sao?”
Thứ kí Trịnh giơ ra năm ngón tay mỉm cười đáp: “Đây là khách sạn quốc tế đẳng cấp năm sao!”
Hứa Đồng nhìn đại thiếu gia bên kia vẫn như cũ ngồi nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi ho một tiếng, “Nếu tôi đoán không sai, chi phí này hoặc là anh taứng ra, hoặc là khách sạn kia thuộc sở hữu của tập đoàn Cố thị, đúngkhông?”
Thư kí Trịnh nhìn giám đốc của mình, anh ta bộ dáng dửngdưng, thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, giống như không để ý vừa rồi haingười nói gì. Nhưng thể hiện như vậy, sự dửng dưng này có phải quá mứckhông?
Thư kí Trịnh quay đầu lại, ho một tiếng, cười tủm tỉm đáp: “Thật ngại, Hứa tiểu thư, cô lại đoán sai rồi! Thật ra là thế này,khách sạn trên đảo cùng tập đoàn Cố thị có hợp tác, cho nên tất cả nhânviên của công ty chúng tôi nghỉ lại đều hoàn toàn miễn phí! Lần này mọingười đến đây đều tính cùng với chúng tôi. Cho nên phí ăn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856654/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.