Hứa Đồng quay đầu, cười lạnh: “Cố thiếu, nghe lén người khácnói chuyện không phải là thói quen tốt đâu, chuyện này tôi làm khôngsao, nếu là ngài làm chỉ sợ có chút mất mặt!”
Cố Thần không cholà đúng, mỉm cười, “Trên trời dưới đất, hai người không che không chống, quang minh chính đại ôm nhau như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị người khácnhìn thấy sao?” Hắn tươi cười càng có chút thâm ý, “Mối tình đầu khóquên như vậy sao?”
Hứa Đồng thản nhiên đáp: “Chỉ sợ anh ta khóquên cũng không phải là tôi mà chỉ là một người muốn mà không có đượcthôi. Ai bảo những cái gì không có được mới là tốt nhất? Nếu thật sự cóđược anh ta sẽ nhận ra tôi thực tại và tôi trong ấn tượng của anh ta làhai người hoàn toàn khác biệt, đến lúc đó thì làm gì còn chuyện nhớ mãikhông quên. Ngược lại, có khi anh ta lại mệt mỏi vì không có cách nàogiải thoát khỏi người đàn bà ác đốc như thế.”
Cô thở dài, thâm thúy nói. Hắn nghe xong có chút suy nghĩ, liền dừng lại, không muốn tiếp tục bông đùa.
Bỗng nhiên hắn lại mở miệng nhẹ giọng nói: “Còn tưởng rằng em trốn ở chỗ này khóc nhè.”
Hứa Đồng nhìn hắn cười khanh khách, “Làm sao có thể? Khóc thì có lợi íchgì, chỉ càng buồn khổ thêm thôi, tôi không khóc. Trước kia anh bắt tôiquay AV, khi đó tôi cũng không ôm chân anh kêu khóc đúng không?”
Cố Thần trầm ngâm một lúc lâu, trong cổ họng như nuốt một tiếng thở dài,“Em khi đó không khóc, tôi đoán chẳng qua không phải không đau lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856625/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.