Vì cái gì ở những lúc cô cần anh nhất, cô luôn không được từ anh một chút quan tâm cổ vũ.
----------------------------
Hứa Đồng ghi nhớ điện thoại của Bàng Mông, tùy tay đem danh thiếp đưa choDương Dương, bộ dáng hờ hững, giống như hoàn toàn không thấy được BàngMông ánh mắt bi thương.
Cô trước cùng Dương Dương mang ĐườngTráng đến bệnh viện. Tuy rằng gân cốt không thương tổn, nhưng trên người lại bị thương khắp nơi.
Băng bó xong, nhìn Đường Tráng khôngkhác gì xác ướp, Hứa Đồng không khỏi nhíu mày nói: “Anh không thể vềnhà, chú Đường thấy anh bộ dáng này, nóng ruột mà chết”
Đường Tráng gật đầu, “Anh đi quán mạt chược, em nói với ba, có người đến chơi buổi tối, anh không về”
Hứa Đồng cũng nghĩ trước mắt như vậy.
Cô cùng Dương Dương đưa Đường Tráng lại bên đường bắt xe về Lão Nhai. Trên đường Dương Dương một mực yên lặng rơi lệ.
Đường Tráng vẻ mặt lơ đễnh, “Khóc, khóc, khóc, có cái gì mà khóc, tôi trướckia đánh nhau, bị thương so với hiện tại còn nhiều hơn. Đây, trước ngựcnày ba đao, cô cũng không phải không biết, bị thương thế này tính cáigì, không được khóc”
Anh càng nói, Dương Dương khóc càng to, nghẹn ngào, “Anh không thấy được tôi thương anh! Tôi liền khóc, được không!”
Đường Tráng bị cô khóc tâm phiền ý loạn, da đầu run lên, không ngừng kêu lên: “Được, được, được, như thế nào lại không được, nhất định đi, khóc đi,khóc thoải mái đi, khóc chết tôi thì thôi!”
Dương Dương bị anh chọc tức, phình quai hàm nhìn.
Dừng xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856585/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.